Chương 5 - Ánh trăng trên tuyết

5

Sau khi kết hôn, Lục Chấp từ đầu đến cuối không cùng ta gặp nhau, coi như từ xa trông thấy ta, cũng sẽ tránh đi.

Lục gia mẫu đối với ta tâm tình phức tạp, nhất thời không biết đối xử làm sao với ta, liền lựa chọn xử lý lạnh, xem như không thấy.

Ta lâm vào một hoàn cảnh xấu hổ cùng khó xử.

Trong phủ hạ nhân xem sắc mặt người để đối đãi, thấy ta không ai chào đón, chậm rãi liền không quan tâm tới ta.

Cũng may Đông Hỉ là người tốt, nàng chưa từng cong cong quấn quấn, còn biết rất nhiều bát quái, cũng không có xem thường ta.

Dần dà, chúng ta quan hệ càng ngày càng tốt, nàng sẽ còn dạy ta học chữ, hiểu thêm nhiều điều.

Về sau, khi nghe phân tích của Đông Hỉ, ta rốt cuộc minh bạch hiểu lầm từ đâu mà lên.

Lục Chấp nguyên là thiếu niên lang kinh tài tuyệt diễm của kinh thành, lại cưới ta một dã nha đầu như vậy.

Hắn lòng mang đầy oán khí, cũng là điều bình thường.

Ôm tâm lý áy náy như vậy, ta bắt đầu cố gắng học làm đồ ăn mà hắn thích, cũng kêu Đông Hỉ dạy ta đọc sách viết chữ.

Ta nghĩ, chỉ cần cố gắng đến trình độ hiểu biết của một tiểu thư bình thường, Lục Chấp đương nhiên sẽ không tức giận nữa.

Thời gian dần qua, Lục Chấp từ lúc đầu thần sắc lạnh như băng bắt đầu mềm hoá, ta đi tìm hắn, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ trả lời ta.

Đọc sách có lúc không hiểu, hắn dù sẽ không nhịn được thở dài, nhưng cũng sẽ kiên nhẫn dạy ta.

Ta làm đồ ăn, hắn từ đầu nhìn cũng không thèm nhìn, sau đó chậm rãi ngồi xuống từng cái nhấm nháp.

Lúc hắn dạy ta viết chữ, mới đầu là cầm thước xa xa chỉ đạo, về sau chính là cầm tay ta, cùng ta khoảng cách rất gần, ta thậm chí có thể cảm nhận được trái tim mình thình thịch đập loạn, cuối cùng hắn đem ta ôm vào trong ngực, đọc sách cho ta nghe.

Lúc sinh thần Lục Chấp ngày đó, chúng ta chính thức trở thành một đôi vợ chồng chân chính.

Thái độ của hạ nhân trong phủ đối với ta bỗng tốt hơn.

Phụ thân mẫu thân cũng sẽ lúc ta thỉnh an lúc nhàn nhạt lộ ra nụ cười.

Ta vô cùng vui vẻ.

Tết nguyên tiêu ta quấn lấy Lục Chấp mang ta đi ra ngoài, ta muốn đi nhìn hoa đăng.

Hắn mỉm cười đồng ý, nắm tay ta đi ra ngoài.

Vừa vặn gặp phải giải đố sẽ dừng lại.

Người người nhốn nháo, hắn đem ta bảo hộ trong ngực, sợ ta đi lạc.

Ta dù nhận thức được nhiều chữ rồi, nhưng đoán đố đèn vẫn rất tốn sức.

Bất quá có Lục Chấp bên cạnh, hoa đăng mà ta nhìn trúng đều thuộc về ta, chưa từng thất bại.

Thẳng đến khi ngọn hoa đăng lung linh nhất xuất hiện, lúc đó ta cùng một nữ tử đều nhìn trúng nó, Lục Chấp bên cạnh bỗng nhiên trầm mặc.

Kỳ thật ta trùng hợp biết đáp án câu đố này, buổi chiều trước khi ra cửa, Lục Chấp kêu ta niệm cuốn nhàn thư kia.

Hắn là cũng biết đáp án.

Chỉ là ……

Ta theo ánh mắt của hắn nhìn lại, ánh mắt ngừng trên người vị tiểu thư kia.

Thật sự xinh đẹp , giống tiên nữ, ta trong tâm cảm thán nói.

Khó trách Lục Chấp sẽ thích nàng.

Trong lòng ta dù thất lạc, nhưng cuối cùng vẫn là không có mở miệng đoạt chỗ tốt của người.

Tiếp xuống hành trình, Lục Chấp tâm tình không tốt, hắn hướng phía trước đi tới, ta khó khăn đuổi theo.

Quá chật chội.

Một cái chớp mắt, hắn liền biến mất không thấy nữa.

Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời có chút khó khăn, không biết là nên về nhà, vẫn là tại nguyên chỗ chờ hắn.

Trước khi ra khỏi cửa, Lục Chấp đặc biệt dặn dò qua ta, nếu là lạc nhau, để cho ta đừng chạy lung tung.

“Chỉ cần ngươi đợi tại chỗ, ta nhất định có thể tìm tới ngươi, có biết hay không?”

Lục Chấp ôn nhu hỏi.

Ta trọng trọng gật đầu, rất tín nhiệm hắn, lại lặp lại một lần:

“Đợi nguyên chỗ, chờ ngươi tìm ta, không thể chạy loạn.”

Ánh mắt hắn ấm áp vui vẻ, sờ lấy ta đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Vẫn là đừng có chạy lung tung!

Ta trong tâm nhắc tới, tùy ý bả vai bị đụng mấy lần, cũng không có rời đi một bước.

Thẳng đến ...

Thẳng đến khi ta nhìn thấy Lục Chấp.

Cùng nữ tử mỹ lệ khóc rống trong ngực hắn.

Một màn kia thật là đẹp, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.

Nếu như ta không phải thê tử Lục Chấp mà nói.

Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, con mắt chua xót, nước mắt rơi xuống.

Trong lòng buồn đau, để cho người ta thở không nổi.

Ta nghĩ, ta thật là kẻ ngu.

Đã phạm phải sai lầm lớn nhất của đời người.