Chương 14 - Ánh trăng trên tuyết

14

Ngày đưa sính lễ tới, Bùi Ngọc tự mình mang theo trưởng công chúa đến nhà ta cầu thân.

Cả nhà ta bị dọa sợ hãi vô cùng.

Còn may trưởng công chúa tính cách hiền hoà, nàng đem ta gọi đến trước mặt, ôn nhu hỏi:

“Ngươi chính là Kim Triêu.”

Ta mấp máy môi, thấp thỏm gật đầu.

“Thật là một cô nương xinh đẹp.”

Trưởng công chúa cười cười, lấy chiếc vòng ngọc từ trên cổ tay, mang lên tay ta.

“Kim Triêu, Ngọc Khanh sau này liền trông cậy vào ngươi.”

Ngọc Khanh? Ta mê mang nhìn về phía Bùi Ngọc.

“Là tên chữ của ta.” Hắn nghiêm túc giải thích.

Ta giật mình, liền quyết định ghi nhớ trong tâm.

Chuẩn bị hôn lễ quá trình rất phức tạp, cũng may đều là do Bùi Ngọc tự mình làm.

Ta ngoại trừ thử y phục, còn lại rất nhàn nhã.

Thời gian rảnh rang nhiều, tránh không được suy nghĩ miên man.

Cùng lúc này kiếp trước, ta lâm vào mê man, vừa hoang mang vừa mong đợi, nhưng lúc này đây ta thoải mái cùng an ổn, tâm thái chỉ ngồi chờ gả là xong.

Mẹ kế, phụ thân cùng đệ đệ cũng không dám bắt nạt ta nữa.

Chắc bọn hắn sợ bị Bùi Ngọc bắt vào trong ngục đi.

Ta cả ngày đều vui vẻ, cảm thấy ông trời có lẽ cũng không tệ với ta, để cho ta khổ tận cam lai. �

Trước khi kết hôn, Bùi Ngọc nói bởi vì không biết ta thích đồ trang sức gì, hắn liền mang theo ta ra ngoài.

“Ngươi chọn đi, ta trả tiền.”

Hắn thật quá biết nói chuyện rồi, mỗi lời nói đều chạm đến trái tim ta.

Ta cười không thấy nam bắc.

Bùi Ngọc nhìn thấy ta như vậy, khóe miệng hơi câu, cả người nhiễm lên một tầng ấm áp.

Đến Trân Bảo Các, chưởng quỹ tự mình tiếp đón chúng ta.

Đồ vật bên trong đều sáng lấp lánh, mắt của ta hoa lên, nhìn thấy thứ ta thích, ta liền kéo tay áo Bùi Ngọc, hắn lập tức cho người ta gói lại.

Phối hợp hết sức ăn ý.

Bùi Ngọc nói, hắn chưa từng dạo phố, có tiền cũng không chỗ tiêu.

Ta nói cho hắn biết, vừa vặn, ta muốn tiêu lại không có tiền.

Hai ta thật sự là tuyệt phối.

Bùi Ngọc nghe xong, thấp giọng cười rộ lên, đưa tay nhéo nhéo má bên trái của ta.

Bầu không khí khác lạ lan tràn.

Thẳng đến một đạo thanh âm dịu dàng vang lên:

“Bùi Ngọc, đây chính là vị hôn thê của ngươi sao?”

Tâm ta phút chốc trầm xuống.

Quay đầu nhìn lại.

Là Lê Uyển, bên cạnh nàng...Lục Chấp.