Chương 10 - Ánh Trăng Sáng Giữa Đêm Tối
Tôi chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc ghế, bước ra giữa sân khấu, đối diện ống kính chính và nở một nụ cười bình thản.
“Cảm ơn mọi người đã theo dõi.”
“Bây giờ, đã đến lúc công bố thành quả thật sự của buổi ‘điều trị’ này rồi.”
Nói xong, ngay trước mặt tất cả, tôi rút từ túi váy ra một ống tiêm tự động nhỏ gọn.
Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, tôi cắm mạnh ống tiêm vào đùi mình.
“Ôn Sanh!”
Bốn tiếng gào hoảng loạn đồng loạt vang lên.
Sắc mặt Giang Sắt Sắt trắng bệch, cô ta thét lên: “Ngăn cô ta lại! Cô ta điên rồi!”
Vệ sĩ lao tới, nhưng đã quá muộn.
Chất lỏng trong ống tiêm đã hoàn toàn đi vào cơ thể tôi.
Chiếc vòng theo dõi sinh hiệu trên cổ tay bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo chói tai khi nhịp tim tôi suy kiệt nhanh chóng, và chính tín hiệu đó cũng là mệnh lệnh cuối cùng kích hoạt hệ thống công bố toàn bộ chứng cứ trên đám mây.
Tôi buông rơi ống tiêm, cơ thể co giật, bọt trắng trào ra từ khóe miệng.
“Gọi cấp cứu mau!”
Giọng Trình Diễn run rẩy đến đáng sợ khi anh lao tới định cứu tôi, nhưng tôi đã dồn hết sức lực cuối cùng đẩy anh ra.
Tôi nhìn bốn người đàn ông trước mặt với ánh mắt kinh hoàng tột độ, nhìn Giang Sắt Sắt đã hoàn toàn rơi vào điên loạn, và trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, tất cả sự thật đã bị phơi bày theo cách tàn khốc nhất.
“Không… không phải tôi! Là cô ta hại tôi!”
Giang Sắt Sắt gào lên trong tuyệt vọng, nhưng bị Phó Trầm siết chặt cổ tay.
Trên cổ tay đeo đồng hồ đắt tiền của anh, gân xanh nổi lên dữ dội.
“Đến lượt cô rồi, Giang tiểu thư.”
Giọng anh lạnh lẽo như từ địa ngục vọng lên.
Tôi nằm trên sàn, sinh lực đang trôi đi rất nhanh.
Tôi nhìn lên ngọn đèn sáng trên trần nhà, cảm giác bản thân như một chiếc lông vũ đang bay lên ngày một cao hơn.
Trước khi ý thức tan biến hoàn toàn, tôi như nhìn thấy Phó Trầm quỳ bên cạnh tôi, nước mắt tuôn rơi không ngừng, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Nhìn thấy Tạ Dữ phát điên, đập phá toàn bộ thiết bị livestream.
Nhìn thấy Bùi Dự thất thần quay người, hết lần này đến lần khác đập đầu vào bức tường cứng lạnh.
Nhìn thấy Trình Diễn… anh đang siết chặt bàn tay đã từng chạm vào tôi, như thể muốn tự tay bẻ gãy nó.
Và rồi, trong đầu tôi, cuối cùng cũng vang lên âm thanh mà tôi đã chờ đợi từ rất lâu:
[Dò thấy sinh hiệu của ký chủ biến mất… chuỗi nhân quả của thế giới nhiệm vụ đã hoàn toàn sụp đổ…]
[Do yếu tố bất khả kháng dẫn đến nhiệm vụ thất bại, đồng thời ký chủ bị tổn thương ác ý vượt quá phạm vi nhiệm vụ, hệ thống đã kích hoạt “Thỏa thuận bồi thường nhân đạo”.]
[Đang tiến hành tính toán phần thưởng cuối cùng…]
[Chào mừng trở về nhà.]
12
Ý thức quay lại, tôi ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng nặc.
Tôi khó nhọc mở mắt, thấy trần nhà trắng xóa của bệnh viện và cha mẹ đang đứng quanh giường, khóc nức nở.
“San San! Con tỉnh rồi!”
Mẹ tôi nắm chặt tay tôi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Bác sĩ nói con đã hôn mê rất lâu, vậy mà các chỉ số cơ thể lại hồi phục kỳ diệu. Thật sự là một kỳ tích y học!”
Ba tôi cũng đỏ mắt, xúc động đến mức không nói nên lời: “Không sao rồi, con gái à, tất cả đã qua rồi.”
“Nợ nần… có một người tốt bụng đã giúp chúng ta giải quyết hết.”
Ông nói không rõ ràng, nhưng tôi nhìn thấy trên tủ đầu giường là một tờ báo, tiêu đề nổi bật ở trang tài chính:
“Tập đoàn Phó thị thành lập quỹ công ích chuyên biệt ‘Ôn Sanh’, rót vào khoản đầu tiên một trăm tỷ, nhằm hỗ trợ những người bị hàm oan.”
Ảnh minh họa là một tàn tích được bao bọc bằng tường kính – chính là nền cũ của quán cà phê “San Ca” của tôi.
Bài báo nói Phó Trầm đã mua lại mảnh đất ấy, nhưng không xây dựng lại, chỉ để bảo tồn “một bằng chứng tội lỗi không thể tha thứ”.
Phó Trầm?
Ôn Sanh… là tên của tôi.
Tim tôi chợt thắt lại, trong đầu hiện lên vài hình ảnh mơ hồ: ngọn lửa cháy ngút trời, nước biển lạnh buốt, và tiếng gào khóc tuyệt vọng của một người đàn ông…
Tôi cau mày lại, cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ thật dài.
Ngày xuất viện, trời rất đẹp.
Mẹ đẩy tôi qua khu vườn bệnh viện.
Trên màn hình TV ngoài trời, đang phát tin tức.
“… Theo thông tin, người thừa kế của tập đoàn hàng không Bùi thị – Bùi Dự – đã mất tích sau khi một mình điều khiển máy bay vào vùng bão Thái Bình Dương ngày hôm qua hiện vẫn chưa rõ tung tích.”
“Theo bạn bè của anh tiết lộ, điểm đến cuối cùng trong kế hoạch bay là một hòn đảo hoang tên ‘Hy Vọng’…”
Bùi Dự?
Cái tên này… nghe cũng rất quen thuộc.
Tôi theo phản xạ sờ lên cổ mình – trống rỗng. Nhưng lại có cảm giác như từng đeo một vật gì đó ở đó.
Về đến nhà, mọi thứ vẫn y nguyên như trước khi tôi rời đi.
Nợ nần của ba tôi thật sự đã được trả hết, các chủ nợ thậm chí còn gửi giỏ quà và tiền thăm hỏi.
Khi mẹ dọn dẹp phòng giúp tôi, trong túi áo khoác tôi mặc trước khi hôn mê, bà tìm thấy một thứ.
Đó là một chiếc băng cổ tay cũ may bằng vải bông nâu sẫm, bên trong nhồi bã cà phê khô, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.
“Cái này là gì vậy con?”
Mẹ tôi tò mò hỏi.