Chương 2 - Anh Trai Trên Danh Nghĩa
4
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt chúng tôi đã sống chung trong căn nhà này ba năm.
Ba năm bình yên và hòa hợp.
Tôi chưa gặp ai khiến mình muốn ly hôn, nhưng Trình Việt Xuyên thì chờ được Hà San quay về.
Hôm ấy, như mọi ngày, tôi về nhà sớm hơn Trình Việt Xuyên.
Vừa thay giày xong, điện thoại liền đổ chuông.
Giọng anh đầy hứng khởi:
“Hà San về rồi.”
Não tôi trong chốc lát như ngừng hoạt động, mất một lúc mới kết nối được cái tên đó với gương mặt xinh đẹp trong ký ức.
Không nghe thấy tôi trả lời, giọng Trình Việt Xuyên thoáng chút ngập ngừng:
“Em có muốn đi cùng anh đến tiệc đón gió không? Anh qua đón em?”
Trước lời mời này, tôi chỉ cảm thấy đầu óc anh ấy hẳn là có vấn đề.
Làm gì có chuyện dắt theo người trên giấy đăng ký kết hôn đi làm phiền ánh trăng sáng của mình chứ.
Vì vậy, tôi từ chối:
“Không cần đâu, tối nay em có việc.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, Trình Việt Xuyên không tiếp tục hỏi thêm.
Đây là sự ăn ý của chúng tôi, những chuyện đối phương không muốn nói, nhất định là có lý do riêng.
Tôi siết nhẹ điện thoại, cảm giác như cả hai đang rơi vào thế giằng co, cho đến khi giọng anh khẽ vang lên:
“Được.”
Nghe có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn.
5
Anh đi gặp Hà San, còn tôi thì kéo hành lý ra khỏi kho chứa đồ.
Đồ đạc không nhiều cũng không ít, dọn dẹp đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Không vui chút nào.
Tại sao nhà tân hôn lại là tài sản đứng tên nhà họ Trình?
Nếu là của nhà họ Mạnh, tôi đã có thể thẳng chân đá Trình Việt Xuyên ra ngoài rồi.
Tựa người vào tủ lạnh uống một ngụm nước mát, tôi quyết định đợi anh về rồi bàn bạc một chút.
Tôi sẽ kéo hành lý đi trước, còn những thứ còn lại, cho tôi thêm vài ngày.
Làn hơi lạnh trượt xuống cổ họng, đột nhiên tôi nhớ đến một thứ quan trọng hơn.
Bản thỏa thuận kết hôn có dấu vân tay của Trình Việt Xuyên.
Dù sao cũng phải có chút nghi thức.
Tôi đứng lên ghế, với tay lên tầng cao nhất của giá sách, vừa vặn nhìn thấy khung ảnh bên trái.
Trong ảnh là tôi và Trình Việt Xuyên đứng cạnh nhau, trên đầu đội vòng hoa, tóc vẫn còn ướt lòa xòa.
Đó là năm thứ hai sau khi kết hôn, hai nhà Mạnh – Trình làm từ thiện, mua nhu yếu phẩm quyên góp cho vùng núi.
Để nắm rõ tình hình thực tế, tôi và anh đã lái xe đi sâu vào trong núi.
Trên đường đi, trời đổ mưa lớn, cả hai ướt như chuột lột, Trình Việt Xuyên cởi áo khoác phủ lên đầu tôi.
Con đường đất gặp nước trở nên lầy lội, anh ôm lấy tôi, từng bước dò dẫm mà đi, rồi che chắn cho tôi dưới mái hiên nhỏ hẹp.
Từ khi trưởng thành, vì phải giữ khoảng cách, chúng tôi chưa từng đứng gần nhau như vậy.
Những hạt mưa tạt về phía tôi, nhưng ngay lập tức bị anh che lại.
Tôi đưa tay ôm lấy eo anh, kéo sát hơn, nhưng chỉ chạm vào lớp vải đã ướt đẫm.
Cậu bé từng thấp hơn tôi giờ đã có thể che cả bầu trời trên đầu tôi.
Trong vòng tay anh, tim tôi bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
Từ xa, một cô bé vội vã chạy đến, áo quần đơn sơ, lấy chìa khóa mở cửa, mời chúng tôi vào trú mưa.
Cô bé còn đưa cho tôi một chiếc khăn để lau tóc.
Giữa tiếng mưa rơi tí tách, tôi đề nghị chụp chung một tấm ảnh, cô bé ngượng ngùng tặng tôi một vòng hoa.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp từ một người xa lạ, cũng là lần đầu tiên tôi không dám nghiêng đầu nhìn Trình Việt Xuyên.
Chỉ sợ nhìn thêm một giây, ngọn lửa đang cháy trong lòng sẽ càng bùng lên mãnh liệt.
Cũng vào ngày hôm đó, khi trở về, anh đặt bản thỏa thuận lên tầng cao nhất của giá sách, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
“Nó sẽ mãi mãi không cần dùng đến.”
Tôi không phản đối, cũng không nói gì, chỉ âm thầm đồng tình với lời anh.
Kéo mình ra khỏi dòng ký ức, tôi thở ra một hơi dài, vươn tay lấy xuống cả tờ thỏa thuận lẫn khung ảnh.
Để lại không thích hợp.
Vậy thì mang đi.
Trình Việt Xuyên về khá sớm, ánh mắt chuẩn xác rơi xuống chiếc vali của tôi.
Anh khẽ nhếch môi cười, hỏi bâng quơ:
“Em chuẩn bị đi đâu chơi à?”
Tôi chỉ vào bản thỏa thuận trước mặt, cũng cười với anh:
“Ly hôn.”
Động tác cởi áo khoác của Trình Việt Xuyên cứng lại, nụ cười cũng thu lại theo, dường như có chút không thể tin nổi.
“Cái gì?”
Tôi giơ bản thỏa thuận lên, chỉ vào bốn chữ [Thỏa thuận hôn nhân].
“Chúng ta đã nói rồi mà, một trong hai người có người mình thích thì sẽ vô điều kiện ly hôn.”
Giả bộ cái gì chứ, trong lòng chắc đang vui đến mức bắn pháo hoa rồi.
Nhưng không khí trong phòng khách dần chìm vào tĩnh lặng, im lặng đến mức khiến tôi có chút khó chịu.
Tôi hắng giọng:
“Ngày mai đến cục dân chính?”
Trình Việt Xuyên nhìn tôi chăm chú hai giây, sau đó đột nhiên cong môi, nở một nụ cười đẹp mắt, ngược lại hỏi:
“Gấp vậy sao?”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi khiến tôi nghẹn lời.
Hình như đúng là hơi nôn nóng thật.
Người này đúng là kỳ lạ, ánh trăng sáng của anh đã trở về, vậy mà anh vẫn giữ được bình tĩnh, làm tôi bỗng dưng trở nên dư thừa với cái gọi là “thấu tình đạt lý”.
Nhìn vào đôi mắt khó đoán của anh, tôi mím môi, chậm rãi đặt tài liệu xuống:
“Vậy… ngày kia?”
“Ngày kia anh đi công tác.”
Trình Việt Xuyên không chút do dự, nói xong liền hít sâu một hơi, kéo áo khoác mặc lại:
“Anh phải tăng ca tối nay, đi trước đây.”
Không để tôi có cơ hội nói thêm gì, anh đã nhanh chóng biến mất khỏi cửa.
Tôi nhìn phòng khách trống không, ngẩn người.
Vừa từ tiệc đón gió trở về mà đã tăng ca?
Tăng ca cái gì chứ?
Rốt cuộc tôi có nên dọn đi không đây?
6
Thứ Tư, sinh nhật 80 tuổi của ông nội Trình, theo thông lệ, tất cả phải về biệt thự để chúc thọ.
Hai năm trước đều là Trình Việt Xuyên đến đón tôi, chúng tôi cầm theo quà cùng nhau về nhà.
Nhưng lần này có chút đặc biệt.
Giữa trưa, khung chat giữa tôi và anh vẫn im lặng như mặt hồ phẳng lặng.
Từ hôm đó đến giờ, chúng tôi chưa gặp lại nhau, cũng chưa nói với nhau một câu nào, tính ra cũng đã một tuần.
Tự nhiên tâm trạng có chút không vui.
Không chờ thêm nữa, tôi tự lái xe đến biệt thự.
Ông nội Trình ngồi trên ghế sofa, tinh thần sảng khoái, chống gậy quan sát tôi từ đầu đến chân.
Tôi bước tới, cười híp mắt:
“Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tự Nam Sơn!”
Ông gật đầu liên tục, quay sang gọi mẹ Trình, sau đó hạ giọng hỏi nhỏ:
“Tiểu Như, đây là ai thế?”
Mẹ Trình bật cười:
“Đây là Tinh Nhiên, cháu dâu của ba đấy.”
Nghe vậy, ông nội “ồ” một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn ra sau lưng tôi, đối diện với phòng khách trống rỗng, vẻ mặt có chút nôn nóng.
“Sao không mang chắt nội của ta đến?”
Mẹ Trình bất lực lắc đầu với tôi.
Bệnh Alzheimer của ông ngày càng nặng, lúc tỉnh lúc mê.
Không biết từ bao giờ, trong ký ức của ông lại xuất hiện thêm một đứa bé.
Tôi còn chưa biết phải trả lời thế nào thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Trình Việt Xuyên.
“Ai đang tìm chắt nội thế? Có cháu trai đây chẳng lẽ chưa đủ sao?”
Anh đặt mấy hộp quà bồi bổ sức khỏe xuống, bước đến ngồi bên cạnh tôi, cả người có chút căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng.
“Xin lỗi, hôm nay hơi bận.”
Tôi không muốn nghĩ sâu về lý do anh bận rộn, chỉ lắc đầu ra hiệu không sao, rồi cúi xuống bóc một quả quýt đặt vào tay ông nội.
Bầu không khí vốn dĩ hòa hợp đột nhiên trở nên vi diệu, ngay cả mẹ Trình đang chăm sóc chậu cây cũng nhận ra.
Bà kéo tôi sang một bên, giọng dịu dàng hỏi:
“Tiểu Xuyên có làm gì sai khiến con không vui à?”
Tôi nở một nụ cười:
“Không đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng.”
Ánh mắt bà vẫn đầy lo lắng, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng tôi không có cách nào giải thích, vì mối quan hệ của chúng tôi thật sự chẳng có gì thay đổi.
Một chút khác biệt nhỏ bé không thể coi là điều bất thường.
Huống hồ, đó là một sự thay đổi vô hình, không thể diễn tả bằng lời.
Trên bàn ăn, ba Trình hắng giọng, ánh mắt quét qua chúng tôi.
“Khi nào hai đứa định có con?”
Tôi suýt nữa bị sặc cơm, tay cầm đũa chỉ biết chăm chú đếm số hạt trong bát.
Câu hỏi này… đúng là chẳng khác gì sát chiêu trong bữa ăn.
Trình Việt Xuyên chậm rãi húp từng thìa canh, không thèm ngẩng đầu, thản nhiên đáp:
“Không vội.”
Câu trả lời ngắn gọn chặn đứng miệng người lớn, khiến ba Trình hơi mất kiên nhẫn, đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
Rõ ràng là không hài lòng, nhưng cũng chẳng thể ép buộc.
Vì cuộc hôn nhân liên minh này, ông đã khiến một đứa con trai bỏ nhà đi, với Trình Việt Xuyên, ông không còn dám ép quá chặt nữa.
Kim đồng hồ chỉ chín giờ, chúng tôi cùng nhau rời bàn ăn, đi về phía phòng ngủ.
Đây là quy định do ông nội đặt ra: vào ngày sinh nhật ông, tất cả con cháu phải qua đêm ở biệt thự để tận hưởng không khí gia đình.
Bình thường tôi và Trình Việt Xuyên muốn ngủ riêng thế nào cũng được, nhưng hôm nay nhất định phải ở chung một phòng.
Giường rất lớn, nằm mỗi người một bên cũng chẳng có gì chật chội.
Tôi chui vào chăn trước, cuộn người lại.
Anh dường như cũng có tâm sự, tôi chỉ cảm thấy tấm nệm phía sau hơi lún xuống, tiếp theo đó là ánh đèn vụt tắt, chỉ còn lại đèn ngủ dưới giường phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tôi không ngủ được.
Sau một lúc lâu, tôi chậm rãi quay người nhìn Trình Việt Xuyên.
Anh nhắm mắt, hàng mi dài rậm, sống mũi cao thẳng…
Ánh mắt tôi gần như dừng lại trên đôi môi đỏ thẫm của anh.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi chậm rãi nghiêng người, muốn để lại trong sự tĩnh lặng này một bí mật chỉ thuộc về riêng tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Đang định rút lui về vùng an toàn, anh bỗng nắm chặt cổ tay tôi, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự chiếm hữu.
Bàn tay Trình Việt Xuyên nóng như lò lửa, hơi ấm từ cánh tay tôi lan dần khắp cơ thể.
Tôi vùng vẫy:
“Buông ra.”
Anh đột ngột lật người, áp tôi xuống dưới, bàn tay cách một lớp chăn mỏng nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi.
Chơi với lửa, chắc là cảm giác như thế này đây.
Tim tôi đập liên hồi, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, biết rõ lời này sẽ phá vỡ bầu không khí, nhưng vẫn không nhịn được mà thốt lên:
“Trình Việt Xuyên, chúng ta sắp ly hôn rồi.”
Anh bỗng cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên môi tôi.
Não tôi trống rỗng, vội vàng đưa tay đẩy ngực anh, đổi lại là nụ hôn càng sâu hơn.
Tôi không vùng vẫy nữa.
Hàng mi anh khẽ run, nụ hôn vốn dữ dội dần trở nên dịu dàng.
Trình Việt Xuyên dịch chuyển, vùi mặt vào tai tôi, hơi thở nóng rực, khẽ cắn nhẹ vành tai.
Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
“Ngôi sao nhỏ, ngày mai đừng biến mất.”
…