Chương 1 - Ánh Sáng Cuối Đường
“Chúc mừng anh, anh Trần Kiến Quốc.” Tôi đứng trước cửa khách sạn, nhìn vào đại sảnh
bên trong ngập tràn những quả bóng bay màu đỏ. Tôi mỉm cười nói tiếp: “Chúc anh tân hôn
hạnh phúc.” Nói rồi, tôi đặt vòng hoa xuống đất. Đó là một vòng hoa cúc trắng, trên dải băng
đen có ghi dòng chữ: “Trần Kiến Quốc, an nghỉ nhé.”
Cô dâu hét lên kinh hãi. Gương mặt chú rể tái xanh như tàu lá. Tôi vẫn mỉm cười, lấy điện
thoại ra và nói: “Đừng vội, cảnh sát sắp đến rồi.” Anh bị tội danh kết hôn trái pháp luật, mức
cao nhất là hai năm tù. Mà giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi thì vẫn còn, chưa từng bị xé bỏ.
Ba ngày trước đó, tôi đang sắp xếp vali cho Trần Kiến Quốc. Anh nói phải đi công tác ở
Thâm Quyến một tuần. Khi tôi lấy ra một bộ vest, trong túi có một tờ xác nhận đặt phòng
khách sạn. Nhưng địa điểm không phải Thâm Quyến, mà là Hàng Châu, và thời gian là ba ngày sau.
Tôi tiếp tục lục soát. Trong túi áo sơ mi có một tấm ảnh. Tôi cầm lên và vừa nhìn qua máu
đã dồn hết lên đầu. Trong ảnh là Trần Kiến Quốc và một người phụ nữ, anh mặc vest, cô ta
mặc váy cưới, phía sau là Cục Dân Chính. Tôi lật mặt sau tấm ảnh, thấy dòng chữ: “15
tháng 3 năm 2025, Hàng Châu.” Đó là ngày trong năm nay.
Tôi và Trần Kiến Quốc đã kết hôn tám năm, chưa từng ly hôn. Tôi hít một hơi thật sâu, đặt
tấm ảnh lại vào chỗ cũ, kéo khóa vali như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trần Kiến Quốc từ trong phòng tắm bước ra và hỏi: “Em sắp xếp xong rồi à?” Tôi trả lời:
“Xong rồi.” Tôi nhìn gương mặt anh – ba mươi lăm tuổi, mặt chữ điền, lông mày rậm, mắt
to. Ngày xưa tôi đã yêu vẻ mặt thật thà này.
“Vợ à, lần này đi công tác chắc sẽ hơi lâu.” Giọng anh vẫn bình thường. Tôi hỏi: “Lâu là bao
lâu?” Anh đáp: “Chắc một tuần, dự án phức tạp.” Anh xách vali ra đến cửa, quay đầu lại
dặn: “Chăm sóc tốt cho Dụ Dụ nhé.” Dụ Dụ là con gái chúng tôi, năm nay sáu tuổi. Tôi gật
đầu: “Em biết rồi.” Anh quay lưng rời đi.
Ngay khi cửa vừa khép lại, tôi liền lấy điện thoại ra, mở ứng dụng định vị – đúng vậy, tôi đã
cài nó từ lâu rồi. Từ năm ngoái, khi anh bắt đầu thường xuyên đi công tác, tôi vì lo lắng nên
đã lén cài. Giờ nghĩ lại, trực giác phụ nữ quả thật chuẩn xác. Định vị cho thấy anh đang trên đường ra sân bay.
Tôi lập tức hành động. Mở máy tính, đăng nhập tài khoản ngân hàng. Tôi biết mật khẩu thẻ
lương của anh – tám năm hôn nhân, anh chưa bao giờ thay đổi. Tôi tải bảng sao kê và bắt đầu xem từng dòng một.
Ngày 15 tháng 3 năm 2024, anh chuyển khoản cho người tên Vương Vãn Tình, số tiền 50.000 tệ, ghi chú: “Chi phí đám cưới.” Tay tôi bắt đầu run.
Tôi tiếp tục xem tiếp: tháng 1 năm 2024, chuyển 30.000 tệ; tháng 12 năm 2023, chuyển 30.000 tệ; tháng 11 năm 2023, chuyển 30.000 tệ…
Tôi kéo xuống những bản ghi đầu tiên, thấy rằng từ tháng 6 năm 2021, mỗi tháng anh đều chuyển cho cô ta 30.000 tệ, suốt ba năm, tổng cộng 1.080.000 tệ.
Trong khi đó, lương tháng của Trần Kiến Quốc là 25.000 tệ, lương tôi là 15.000 tệ. Tiền nhà
mỗi tháng 12.000, học phí con gái 5.000, chi phí sinh hoạt tôi lo. Anh nói không để dành
được tiền. Thì ra, tiền của anh đều nuôi người khác.
Tôi chụp màn hình lại toàn bộ sao kê. Rồi tiếp tục kiểm tra tài khoản Alipay và WeChat. Tôi lại phát hiện thêm hơn 200.000 tệ chuyển khoản nữa.
Cộng lại đã hơn 1.300.000 tệ.
Tám năm hôn nhân, mỗi tháng tôi đưa 5.000 tệ tiền sinh hoạt phí. Còn anh ta thì mỗi tháng lại chuyển 30.000 tệ cho một người phụ nữ khác.
Tôi bật cười. Cười đến rơi nước mắt. Lau khô nước mắt, tôi tiếp tục công việc.
Tôi tìm được một tài khoản WeChat tên là Vương Vãn Tình. Là bạn trong danh bạ của Trần Kiến Quốc, được anh ta lưu với chú thích: “Khách hàng Thâm Quyến”.
Tôi bấm vào xem. Nhật ký chỉ mở trong ba ngày gần nhất. Bài đăng mới nhất là một bức
ảnh cưới. Dòng chữ đi kèm: “Cuối cùng cũng đợi được anh, quãng đời còn lại xin hãy chăm
sóc em thật tốt.” Địa điểm hiển thị: một tiệm chụp ảnh cưới ở Hàng Châu.
Tôi ném điện thoại xuống bàn. Hít một hơi thật sâu. Bình tĩnh. Tôi tự nhủ với chính mình: phải giữ bình tĩnh. Bây giờ không phải lúc để khóc.
Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho chị họ. Chị là luật sư.
“Chị ơi, em có việc gấp.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chồng em phạm tội kết hôn trái pháp luật.”
Đầu dây bên kia im lặng ba giây.
“Em chắc chứ?”
“Em có ảnh. Ảnh chụp ở Cục Dân Chính.”
“Được, giờ em đừng động vào gì hết. Chị qua liền.”
Hai mươi phút sau, chị họ đến nhà. Chị xem toàn bộ bằng chứng tôi thu thập được, rồi ngẩng lên nhìn tôi.
“Lâm Vũ, em muốn xử lý thế nào?”
Tôi đáp: “Em muốn anh ta vào tù.”
Chị gật đầu. “Tội kết hôn trái pháp luật, hình phạt tối đa là hai năm tù. Nhưng…” – chị ngừng
lại một chút – “Em cần thêm bằng chứng. Tấm ảnh kia chỉ chứng minh họ có chụp ảnh cưới, chưa đủ để xác định là đã đăng ký kết hôn.”
Tôi hỏi: “Vậy làm sao mới lấy được giấy đăng ký kết hôn?”
“Phải đến Cục Dân Chính kiểm tra, nhưng em không phải người trong cuộc, nên không tra được.”
Tôi suy nghĩ một lúc.
“Cô ta tên là Vương Vãn Tình.”
“Em có số chứng minh thư của cô ta không?”
“Không có.”
Chị cau mày. “Vậy thế này, chị có bạn làm trong ngành công an, để chị nhờ tra giúp thông tin của cô gái đó.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Chị gọi điện thoại. Sau khi dập máy, chị nhìn tôi nói tiếp:
“Còn một chuyện nữa, em cần chuẩn bị tâm lý.”
“Gì vậy chị?”
“Phải kiểm tra lại tài sản của hai vợ chồng: nhà cửa, xe cộ, sổ tiết kiệm. Nếu anh ta thật sự
phạm tội kết hôn trái pháp luật, thì việc phân chia tài sản sẽ rất phức tạp.”
Tôi sững người.
Ngôi nhà của chúng tôi được đăng ký dưới tên Trần Kiến Quốc. Năm đó trả trước 500.000
tệ, tôi bỏ ra 300.000, anh ta bỏ 200.000. Nhưng anh ta nói ghi tên anh sẽ dễ vay ngân hàng
hơn, và tôi đã đồng ý. Bây giờ nghĩ lại, thật ngu ngốc.