Chương 3 - Ánh Sáng Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh còn định nói gì đó, thì giọng nói lanh lảnh của Bạch Vi Lan vang lên từ cửa:

“Anh Diễn, mọi người đang chờ anh đó!”

Cố Diễn nhìn tôi thật sâu, cuối cùng vẫn bị cô ta kéo đi.

Kết thúc lễ kỷ niệm, tôi đang chào tạm biệt bạn bè trước cổng trường, thì chiếc xe quen thuộc lặng lẽ dừng lại trước mặt.

Cửa sổ hạ xuống, góc nghiêng mặt anh cứng đờ dưới ánh đèn đêm.

“Lên xe đi.”

Tôi mệt rã sau cả ngày chạy khắp nơi, không muốn đôi co giữa phố xá, nên im lặng kéo cửa xe bước vào.

Bên trong xe, không khí như đặc quánh.

Nếu là trước đây, tôi sẽ cố tìm chủ đề nói chuyện để phá vỡ khoảng lặng, còn Cố Diễn thì luôn nhíu mày:

“Giang Sanh, làm ơn yên lặng được không?”

Lúc này, tôi lấy điện thoại ra, bình thản lướt qua loạt ảnh mới đăng trên diễn đàn trường—ảnh Cố Diễn và Bạch Vi Lan được gọi là “cặp đôi thanh xuân hoàn hảo”.

Đột nhiên, xe phanh gấp, lao sát vào lề đường.

Chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng người đè sát lại, tay giữ chặt sau gáy tôi.

Chúng tôi từng say đắm bên nhau bao nhiêu lần trong xe, nơi từng là không gian riêng tư ưa thích nhất.

Nhưng lúc này, hình ảnh anh và Bạch Vi Lan hôn nhau dưới nắng cứ thế ập đến không kịp né tránh.

Tôi giãy khỏi vòng tay anh, bật cửa xe, ngồi thụp xuống vỉa hè nôn khan.

Mái tóc rối, sắc mặt nhợt nhạt, tôi chưa bao giờ thấy mình thê thảm đến vậy.

4

Dạ dày co thắt từng cơn, nhưng tôi chỉ có thể nôn ra chút dịch chua gắt.

Cố Diễn đứng bên xe, ánh đèn đường chiếu lên mặt anh, sắc xanh chuyển trắng, hoảng hốt và tổn thương đan xen trong ánh mắt.

Tôi gượng đứng dậy, lau khóe miệng:

“Thấy chưa? Đây là phản ứng sinh lý anh mang lại cho tôi bây giờ. Chúng ta ch…”

Chưa kịp nói hết, anh đã đóng rầm cửa xe rồi lao đi trong làn khói bụi.

Tối hôm đó, Cố Diễn, người chưa bao giờ đăng trạng thái mạng xã hội, đột nhiên chia sẻ ảnh thân mật với Bạch Vi Lan, kèm chú thích:

“Cuối cùng cũng đợi được người phù hợp.”

Lời chúc từ bạn chung lập tức ngập tràn khung bình luận, trong khi WeChat của tôi liên tục nhận được tin nhắn hỏi han.

Tôi không trả lời bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ tự làm một phần cơm chiên thịt xông khói, bất ngờ thấy ăn rất ngon miệng.

Nửa đêm, tấm nệm lún xuống khiến tôi bừng tỉnh.

Bóng người trong bóng tối suýt làm tôi hét lên.

“Đừng sợ, là anh.”

Tôi thở phào, rồi xoay lưng không thèm để ý.

Anh bất ngờ bật đèn bàn, ánh sáng chói khiến tôi nheo mắt.

Anh cúi người phủ lên tôi, đôi mắt đầy tơ máu:

“Em không thấy bài đăng của anh à? Không có gì muốn nói sao?”

Tôi buồn ngủ đến mức không buồn đối đáp cơn bốc đồng nửa đêm của anh:

“Có thấy. Chúc mừng.”

Anh khựng lại, giọng chùng xuống, có chút yếu đuối:

“Hồi trước anh về trễ, em vẫn hay để đèn chờ anh… Giờ ngay cả một cuộc gọi cũng không có.”

“Anh và Bạch Vi Lan chỉ là đàn anh đàn em, nếu em để tâm, mai anh chuyển cô ấy sang chỗ khác.”

Tôi lặng lẽ nhìn anh, chỉ thấy mệt mỏi.

Trước đây tôi từng khóc lóc cầu xin anh quan tâm mình nhiều hơn, anh lại chê tôi phiền phức.

Giờ tôi buông tay, anh lại quay sang tỏ vẻ tận tình.

Tiếc là, vé máy bay ngày kia tôi đã đặt xong.

Người như anh, tôi không còn muốn nữa.

Những gì anh từng cho, tôi cũng không còn thiết tha.

Từ hôm đó, Cố Diễn như biến thành người khác.

Không chỉ điều chuyển Bạch Vi Lan, mà ngay cả trợ lý cũng đổi sang nam giới.

Tối nào anh cũng gửi ảnh định vị khi đi tiếp khách, dù tôi chẳng bao giờ trả lời.

Một hôm, trợ lý mới đến nhà lấy giày, cười hí hửng tiết lộ:

“Chị dâu ơi, mai là kỷ niệm năm năm của hai người, luật sư Cố chuẩn bị bất ngờ lớn lắm, chị nhớ dành thời gian nha!”

Năm năm yêu nhau, quả thật nên có một cái kết.

Tôi mở lại ứng dụng định vị đã lâu không dùng, lần theo địa chỉ đến khách sạn sang trọng nhất thành phố.

Cả khách sạn ngập tràn hoa hồng trắng xen hồng phấn, màn hình lớn chiếu lại từng khoảnh khắc trong năm năm của chúng tôi.

Trên sân khấu, anh quỳ một gối trước Bạch Vi Lan mặc váy cưới, tay nâng nhẫn:

“Em có đồng ý lấy anh không? Dù bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang, anh đều không rời bỏ em.”

Đây là khung cảnh tôi từng mơ đến hàng ngàn lần, giờ hiện thực bày ra trước mắt, anh lại dành lời thề ấy cho người khác.

Tôi khẽ đặt tay lên ngực. Không có rung động, cũng chẳng đau đớn.

Năm thứ năm bên nhau, cuối cùng tôi đã chắc chắn—

Với anh, tôi không còn lưu luyến gì nữa.

Nhìn đôi trai tài gái sắc trên sân khấu ôm nhau say đắm, lòng tôi bình lặng như mặt nước.

Tôi lặng lẽ rời hội trường, để lại sau lưng chút vương vấn cuối cùng tan vào gió.

Đến cả lời chia tay, cũng trở nên dư thừa.

Sáng hôm sau, Cố Diễn về nhà thay đồ, chuẩn bị đưa tôi đến khách sạn.

Trên ghế phụ có một chiếc khăn lụa nữ giới, anh vội nhặt lên giải thích:

“Cô ấy mượn xe để thay đồ hôm qua bọn anh không có gì cả.”

“Ừ.” Tôi cài dây an toàn, “Ghé trung tâm thương mại một lát, em muốn mua đôi hoa tai phối với bộ đồ.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)