Chương 7 - Anh Nói Dối Rằng Không Yêu Em

15.

Tan làm về đến nhà, tôi thấy Kỷ Diễn Húc mở vali, từng món quần áo được anh cẩn thận xếp vào tủ.

“Em về rồi, đợi anh sắp xếp xong nhé, nhanh thôi.”

“Anh đang…”

“Anh dọn vào ở cùng hai mẹ con.”

“Như vậy… có phải quá ủy khuất cho anh không?” Tôi nhìn anh.

“Anh nói dọn sang nhà mới, em lại không đồng ý.” Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi, “Nhưng, chỉ cần có em, dù nhà nhỏ đến đâu cũng là phúc phần của anh.”

“Nếu dọn đến nhà anh mua, chẳng khác nào em là tình nhân được bao nuôi.” Tôi có chút nặng nề trong lòng.

“Anh đã nói rồi, với cô ấy chỉ là quan hệ trên giấy tờ, đợi xử lý xong, chúng ta sẽ kết hôn, được không?”

“Em đói rồi.” Tôi lảng sang chuyện khác, “Trong bếp có gì ăn không?”

Kỷ Diễn Húc bế Tiểu Vân Đoá lên: “Anh đã đặt nhà hàng rồi, để mừng ngày đoàn tụ của chúng ta.”

Tiểu Vân Đoá nhìn tôi, rồi lại nhìn Kỷ Diễn Húc, khẽ hỏi: “Chú Kỷ có giống mấy chú khác, sau một thời gian sẽ không đến nữa?”

Mấy chú khác?

Tôi: ?

Kỷ Diễn Húc mặt không biểu cảm, ánh mắt cụp xuống giấu đi cảm xúc: “Chỉ cần mẹ con không đuổi chú đi, chú sẽ mãi ở lại đây.”

16.

Một tay trái một tay phải dắt Tiểu Vân Đoá vào nhà hàng Tây, trông chẳng khác gì một gia đình ba người hạnh phúc.

Kỷ Diễn Húc dịu dàng, chu đáo, thấy Tiểu Vân Đoá ăn dính đầy miệng, anh cẩn thận dùng khăn lau sạch.

Chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt tôi và anh chạm nhau, tôi lại thấy trong đôi mắt sâu thẳm ấy… một chút gì đó vỡ vụn.

Ngay sau đó, anh quay mặt đi, dịu dàng hỏi Tiểu Vân Đoá: “Con muốn ăn món này không? Để chú lấy cho.”

Đến khi về nhà, kể chuyện cho Tiểu Vân Đoá nghe xong, dỗ con ngủ.

Tôi nắm tay anh: “Sao không vui?”

Kỷ Diễn Húc hít sâu một hơi: “Không có gì.”

Được thôi, tôi không hỏi thêm, tắm xong nằm trên giường nghịch điện thoại.

Bên kia giường hơi lún xuống, anh vén chăn chui vào nằm cạnh.

Sau đó, cánh tay anh vòng ra từ phía sau, ôm chặt lấy tôi vào lòng.

“Biết rõ anh không vui, sao không dỗ dành anh chút nào?”

“Tô Đoá, trong lòng em, anh thực sự… không quan trọng chút nào sao?”

Giọng anh khàn khàn, vừa uất ức vừa như đang oán trách.

Phải dỗ rồi. Tôi im lặng, đặt điện thoại xuống, quay người lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào sống mũi anh: “Em rất nhớ anh.”

Trong ánh đèn lờ mờ, khóe môi anh hơi cong lên, nhưng mặt vẫn căng thẳng: “Không tin.”

Bàn tay anh lần xuống dưới.

Anh khẽ rên.

Tôi hỏi ngược lại: “Còn anh, có nhớ em không?”

“Rất nhớ, rất nhớ…”

“Vậy sao, dùng hành động chứng minh đi.”

“Anh nhớ em đến mức nào?”

“Em cảm nhận được không?”

Tôi thậm chí không còn sức để xin tha.

“Chưa đủ sao?”

“Đừng…” Giọng tôi khàn khàn, yếu ớt.

“Đừng dừng lại? Được.”

17.

Chuyện tôi và Kỷ Diễn Húc bên nhau không giấu nổi giới truyền thông, chẳng mấy chốc tôi đã bị lôi ra ánh sáng.

Lên hot search, toàn là những lời mắng chửi tôi:

【Trời long đất lở, cặp đôi quyền lực mà tôi ship tan vỡ rồi】

【Con hồ ly tinh họ Tô kia dám trơ tráo công khai thế này sao?】

【Vu tổng của chúng ta vừa đẹp vừa ngầu, sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.】

【Chờ xem tổng Vu xé xác tiểu tam.】

Dòng bình luận cuối cùng ngày càng nhiều, chiếm đầu hot search suốt một giờ đồng hồ.

Chẳng bao lâu sau, hot search đã bị gỡ xuống, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng không sao, mục đích tôi muốn đã đạt được rồi.

18

Vu Mạt tìm gặp tôi.

“Vẫn đánh giá thấp cô, vậy mà lại nhanh chóng quay về bên Diễn Húc.”

Cô ta khuấy tách cà phê, nói với giọng dửng dưng.

“Vu tiểu thư khó gặp quá, tôi tốn bao công sức mới được gặp một lần.” Tôi cười đáp.

“Cô tưởng chỉ cần ở bên Diễn Húc là thắng sao, hot search là anh ta bỏ tiền ra để xóa, cô chỉ là tình nhân không thể công khai thôi.”

“Diễn Húc đã nói sẽ hủy hôn với cô, nếu không cô đâu cần tìm tôi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Vu Mạt thoáng lộ chút lúng túng, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Tôi khuyên cô đừng ngây thơ, dựa vào mấy thủ đoạn hèn mọn đó mà mơ leo vào nhà quyền quý, nằm mơ đi.”

“Có hèn hay không, chỉ cần hiệu quả là được.” Tôi phản pháo.

“Tôi thấy cô đi sai đường rồi, dù có quay về bên Diễn Húc, cô cũng chỉ là người tình trong bóng tối.

Dù không phải cô, tôi và anh ấy cũng sẽ có người khác chen vào.

Chỉ là tôi rộng lượng, cho phép cô ở bên Diễn Húc.

Một triệu tệ, đủ không? Chỉ cần cô ngoan ngoãn, vì lợi ích tôi có thể mắt nhắm mắt mở.”

Vu Mạt đẩy thẻ ngân hàng về phía tôi.

Tôi điềm tĩnh nhìn cô ta, “Thật nghĩ tôi ngu sao, lấy được Diễn Húc rồi, thứ gì mà tôi không có!”

“Tôi chưa bao giờ làm chuyện mà không nắm chắc.” Vu Mạt hạ giọng, “Người đàn ông nằm liệt giường trong bệnh viện, là gì của cô?”

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.