Chương 4 - Anh Nợ Tôi Hai Sinh Mạng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chúng gào: Ba ơi con đau, con không muốn hiến nữa!

Sợ chị mềm lòng, hắn đập gãy tay chân chúng, dán kín mắt miệng!!”

Giọng chị ta run lên vì sung sướng bệnh hoạn:

“Nhạc Nhạc đúng là mạng lớn.

Chị lại giả vờ ngất…

Em không biết hắn hoảng thế nào đâu.

Tự tay hắn đè con bé lên giường bệnh— rồi rút sạch máu nó thêm lần nữa~”

Chị ta rít từng chữ bên tai tôi:

“Nói xem…

Hắn phải yêu chị đến mức nào mới hy sinh chính con ruột của mình?”

【Chương 4】

Thấy tôi cuối cùng cũng gào khóc sụp đổ, Thẩm Khinh Yên hài lòng nở nụ cười.

“Kiều Nhi, đoán xem mẹ em phát điên như thế nào?”

Tôi trợn to hai mắt:

“Không phải mẹ tôi… bẩm sinh đã điên sao?”

Năm đó, sau vụ bê bối tồi tệ kia, Thẩm Diệu Tổ đã tìm tôi, nói ông ta nhất thời mê muội vì mẹ tôi quá đẹp, nhưng không ngờ bà là kẻ điên, vừa xuống giường đã trở mặt vu khống ông ta cưỡng bức.

Tôi luôn tin như thế.

Còn hận bà—một kẻ tâm thần còn đi dụ dỗ đàn ông sinh con.

Thẩm Khinh Yên bật cười khinh miệt, gạt tóc ra sau tai:

“Buồn cười thật. Mẹ em bị mẹ chị dồn ép hóa điên đấy. Chưa hết cữ đã bị bức đến thần trí sụp đổ.

Mà bây giờ… đến lượt chị rồi.”

“Con gái của bệnh nhân tâm thần, chẳng phải cũng nên là đồ điên sao?”

Chị ta khoát tay—hộ công đẩy máy điện liệu pháp vào phòng.

Tôi vùng vẫy điên cuồng, hét khản cổ cầu cứu—đến mức hắn vội vã lao tới.

Nhìn thấy bộ dụng cụ quấn đầy dây điện, hắn giật mình:

“Chị Khinh Yên… nhất định phải dùng cách này sao?”

Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt gầy gò đẫm nước mắt của tôi, hàng lông mày nhíu chặt.

“Kiều Nhi sợ đau nhất… đổi cách khác đi. Uống thuốc là được mà.”

Nói rồi, hắn cúi xuống cởi dây trói cho tôi.

Chân tôi vừa chạm đất, Thẩm Khinh Yên đã bước đến gần.

“Kiều Nhi, thuốc tê chắc vẫn còn hiệu lực, để chị đỡ em.”

Tôi vô thức giơ tay chặn:

“Không cần chị giả vờ tốt bụng—”

“Á!!”

Thẩm Khinh Yên hét thất thanh, toàn thân đập mạnh vào tường.

“Đau quá…”

Chị ta yếu ớt trượt xuống nền, nước mắt lăn rơi thành chuỗi.

“Em gái… chị chỉ muốn giúp em điều trị… sao em lại đẩy chị…”

Mắt hắn đỏ bừng.

Hắn lập tức trói tôi chặt lại:

“Kiều Nhi, em quá đáng thật rồi! Là anh bảo chị đến thăm em. Có trách thì trách anh! Sao lại hại chị của mình!”

Nói xong, hắn vội đỡ Thẩm Khinh Yên.

Chị ta mềm oặt ngã vào lòng hắn, run run kéo tay áo lên— trên cánh tay trắng muốt là một dấu răng đỏ lòm.

“Khi nãy chị rót nước cho em… ai ngờ em nổi điên, cắn chị một cái.”

Hắn nâng cánh tay bị thương ấy lên như thứ trân bảo dễ vỡ.

Hô hấp hắn run lên từng nhịp rồi hắn cúi đầu hôn nhẹ lên dấu răng ấy ánh mắt chứa đầy si mê bệnh hoạn.

“Chị Khinh Yên… tất cả lỗi ở em. Kiều Nhi giao cho chị. Cô ấy làm chị tổn thương… chị trừng phạt cũng đúng thôi.”

Luồng điện xuyên qua cơ thể—tôi cong mình bật lên như bị chém nát dây thần kinh.

Miệng há to nhưng cổ họng tắc nghẹn, chỉ phát ra tiếng rên gãy vụn.

“Tăng điện áp lên.”

Thẩm Khinh Yên nhìn tôi quằn quại, nhếch môi tàn độc.

Còn hắn nắm chặt nắm đấm, ném lại một câu rồi bỏ đi:

“Kiều Nhi, em ở đây mà hãy tỉnh táo lại! Khi nào chịu nhận sai, anh sẽ đến đón!”

Bóng lưng ấy khuất dần— tôi lại nhớ đến tháng ngày sau sinh.

Khi ấy hắn chọn nữ hộ lý giỏi nhất, nhưng vẫn tự tay chăm tôi: lau người, thay bỉm, rửa tóc cho tôi, chưa từng chê một câu.

Chỉ khi thay tã cho An An và Nhạc Nhạc, hắn nhíu mày:

“Hai đứa nhóc này sao mà xấu thế? Chả giống em chút nào.”

Tôi bật cười:

“Trẻ sơ sinh chưa nở mặt thôi.”

“Vậy thì tốt.”

Hắn ôm tôi cười khúc khích, tham lam hít mùi sữa trên người tôi:

“Vợ thơm quá. Anh muốn cắn… Đừng có vì hai bảo bối nhỏ mà bỏ đại bảo bối là anh nha. Anh ghen chết đó~”

Giờ nghĩ lại— tất cả dịu dàng ấy đều là diễn.

Hắn chỉ yêu Thẩm Khinh Yên.

Tôi thở dốc, mồ hôi lẫn nước mắt rơi lã chã, tim chỉ còn hận thù.

Cổ tay bị dây siết đến rớm máu, mỗi lần giật là kim loại càng lún sâu vào da.

Tôi chịu đựng đến cực hạn— khàn giọng cầu xin… đổi lại chỉ là tiếng cười chói tai của chị ta:

“Tăng nữa đi!”

Hai bên thái dương nổ dồn dập—như búa tạ bổ thẳng vào sọ.

Tôi giật mạnh một cái— như con cá hấp hối trên bờ.

“Hahaha nhìn đi! Cô ta bị sốc tè cả ra rồi!”

Không biết bị tra tấn bao ngày.

Tôi cạn sạch nước mắt tâm hồn rơi vào bóng tối tuyệt vọng.

Không nói không ăn như con búp bê mất linh hồn.

Hắn nhìn cảnh đó, lông mày thoáng cau trong mắt chợt lóe một tia hốt hoảng.

Ngực hắn như trống rỗng mất một mảng.

Nhưng rồi hắn ép bản thân trầm giọng:

“Như vậy cũng tốt… ít nhất em sẽ không khóc nữa.”

Đêm đó— một bàn tay băng lạnh khẽ lay tôi.

Tôi mở mắt—lòng thắt lại.

Là mẹ tôi.

Bà mặc đồ bệnh nhân, ánh mắt lại minh mẫn một cách lạ kỳ:

“Kiều Nhi, nghe mẹ đây.”

Bà đặt tay lên vai tôi, thì thầm:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)