Chương 2 - Ánh Nhìn Đưa Đẩy Giữa Sân Bóng

Anh trung phong đã say khướt, xắn tay áo quay chai nhiệt tình.

Cái chai bia xanh quay vòng vòng trên bàn, lắc lư vài lượt rồi dừng lại… ngay trước mặt tôi.

Ờ thì… giết tôi để góp vui cũng được.

Giang Dao nhanh tay xoay đầu xe lăn lại, nhìn chăm chăm về phía cửa, thậm chí không tha cho con chó đang đi ngang qua.

Lạ một điều là đông người vậy mà chẳng ai bước vào.

Anh trung phong mắt đỏ lừ, suýt nữa thì đứng ra cửa vẫy người đi đường.

Tôi bình tĩnh rót một ly bia, thở dài: “Chắc hôm nay đỏ quá, đành chờ lượt sau vậy.”

Vừa định đứng dậy cầm chai thì cả bàn bỗng náo loạn.

“Đến rồi, đến rồi!”

Giang Dao lắc mạnh cánh tay tôi.

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy một nhóm người ùn ùn kéo vào quán.

Hạ Lầu hai tay đút túi, sợi dây chuyền bạc to bản trước ngực lắc lư theo từng bước đi, môi ngậm một điếu thuốc còn cháy lửa, được cả đám người vây quanh ở vị trí trung tâm.

Lúc đó… tôi tin thật, anh ta có thể bẻ gãy hai cái xương sườn bằng tay không.

Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Hạ Lầu hoảng hốt dập tắt điếu thuốc, giấu ra sau lưng.

Anh trung phong đang đứng trên ghế gào rú, nhìn thấy người đến thì nhảy xuống: “Má ơi, Hạ Lầu, xui xẻo dữ vậy trời!”

Giang Diễn cầm ly rượu, nhếch môi khẽ nói: “Trình không bằng người ta thì đừng làm trò mất mặt.”

Anh trung phong gãi đầu, ngượng ngùng ngồi xuống.

Phải nói là, Giang Diễn làm đội trưởng cũng không phải hên xui mà được.

Không khí trên bàn ăn tụt xuống tận đáy, Hạ Lầu cũng không rời đi, chỉ dựa vào góc tường, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tụi tôi.

Tôi đứng dậy định với tay lấy chai bia, cố gắng phá băng không khí:

“Hay là chơi tiếp vòng sau đi?”

“Không được!”

Giang Dao nghiêng người hét lên một câu:

“Chuyện nội bộ đội bóng các cậu tôi không quản, nhưng tôi phải bảo vệ hạnh phúc của chị em tôi!”

Ờ… biết vậy đã chẳng rủ cậu đi theo.

Bài đăng trên tường tỏ tình vẫn đang được chia sẻ rần rần, cả bàn toàn là người hóng chuyện.

Giang Dao còn ngồi cạnh ra hiệu cổ vũ bằng ánh mắt.

Tôi tức muốn bốc khói, trừng mắt nhìn cậu ấy rồi cắn răng đi sang bàn của Hạ Lầu.

Hạ Lầu đã tháo dây chuyền trên cổ, điếu thuốc hút dở vẫn còn đang cháy dở ở góc tường.

Cũng biết giữ hình tượng phết.

Tôi chầm chậm bước tới, phía sau là cả bàn người nín thở xem kịch, còn bàn đối diện thì bắt đầu ồn ào.

“Ui trời ơi, chị dâu đến rồi kìa!”

“Lầu ca cứ ngồi lì, không chịu ra, chắc đang đợi ai nhắn tin đấy. Giờ thì bị chị dâu bắt tận mặt!”

“…”

Muốn phá tin đồn? Cách tốt nhất chính là tạo hỗn loạn.

Tin đồn càng nhiều, thật giả càng khó phân biệt.

Tôi bỗng xoay người như Pan Zhou Dan, đẩy xe lăn của Giang Dao tới trước mặt Hạ Lầu:

“Cô ấy muốn xin liên lạc của cậu.”

Giang Dao chưa kịp phản ứng gì, há hốc miệng.

Tổ tiên ơi, giúp con lần này đi, xương sườn con sắp không giữ được rồi.

Giờ thì hai bàn bị đảo ngược hoàn toàn.

Bàn Giang Diễn như có đá ném xuống hồ, sóng lặng ngay tức thì.

Anh trung phong lại đứng bật dậy, rướn cổ hóng chuyện.

Hạ Lầu nghiến chặt quai hàm, không khí quanh anh căng như dây đàn, cả đám người xung quanh im bặt, lén nhìn nhau dò tình hình.

Giang Dao hít sâu một hơi, khoanh tay trước ngực, tỏ rõ quyết tâm hy sinh:

“Đúng vậy, cậu là gu của tôi. Kết bạn WeChat nhé.”

Đúng là chị em tốt! Lần sau đến lượt tôi trèo cây lấy bóng bay cho cậu!

Hạ Lầu không nói gì, ngón tay gõ đều “cốc cốc” lên mặt bàn.

Mãi sau, anh mới từ tốn lên tiếng:

“Được thôi.”

Cả hai bàn ăn lập tức vỡ òa, tôi tự tán thưởng bản thân trong lòng.

Đấy thấy chưa, hỗn loạn là chìa khóa giải quyết mọi chuyện.

Tôi hí hửng mở tính năng quét mã QR của Giang Dao.

Màn hình điện thoại Hạ Lầu vẫn đang hiển thị yêu cầu kết bạn.

Anh chậm chạp, không chịu mở mã.

Tôi suýt nữa phải tự tay cướp máy.

“Nhưng tôi có điều kiện.”

Hạ Lầu úp điện thoại vào ngực, chiếc khuyên tai kim cương bên trái lắc lư sắp rớt.

Anh xoay xoay chuỗi dây chuyền trong tay, hoàn toàn không có ý nhượng bộ:

“Chị kết bạn với tôi trước đã.”

Hạ Lầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tỉnh táo, cực kỳ nghiêm túc.

Giang Dao nhún vai, khẽ nói bằng khẩu hình: “Thấy chưa?”

Trên bàn, không khí bắt đầu rần rần, có người thậm chí còn rút điện thoại ra quay phim.

Tôi nghiến răng, thôi kệ, trận này coi như thua!

Tôi nhấn đồng ý kết bạn trước mặt anh, anh mới chịu buông tay, ra hiệu để tôi quét mã QR.

Sau khi kết bạn xong, tôi vội đẩy Giang Dao trở về bàn.

Giang Dao ngẩng đầu:

“Thấy chưa, mất cả vợ còn mất cả lính.”

Gì cơ?

Ai là “vợ”?

Ai là “lính”?

Khi tôi về tới chỗ ngồi, đám đông đã yên ắng trở lại.

Chỉ có Giang Diễn vẫn mặt nặng như chì, ngồi uống rượu không ngừng.

Xong rồi, đẩy chị gái anh ra làm bia đỡ đạn, giờ thì anh trai giận thật rồi.

Tôi đang định lại gần giải thích thì Giang Diễn lạnh mặt, xách áo đứng dậy:

“Các cậu cứ ăn tiếp, tôi đi thanh toán.”