Chương 4 - Ánh Mắt Lạnh Lùng

Tôi đã tiêu hết tiền tiêu vặt để thuê một chiếc váy thật đẹp, chỉ vì không muốn làm mất mặt chị.

Nào ngờ, chính vì thế mà tôi lại khiến chị trở nên mờ nhạt.

Tôi thực sự… không hề cố ý.

Nhưng không ai tin tôi.

Quãng thời gian bị tất cả mọi người quay lưng, người trong nhà lần lượt bày tỏ sự thất vọng với tôi.

Ngột ngạt đến mức như đang sống trong một cơn ác mộng.

Tôi không muốn phải trải qua chuyện đó thêm một lần nào nữa.

“Cầu xin anh tin em… em không có làm.” Tôi vô vọng níu lấy tay áo của Cố Thời Xuyên, tha thiết cầu xin.

Anh nhíu mày, lạnh giọng: “Lộc Minh, em còn diễn tiếp sao? Em vốn chưa từng mất trí đúng không?”

“Em không biết… em thật sự không biết mình có mất trí không… cầu xin anh tin em!”

Trí nhớ của tôi có vấn đề.

Có chuyện tôi nhớ được, có chuyện lại hoàn toàn quên mất.

Nhưng những gì tôi quên… tôi thật sự không nhớ nổi là gì.

Cố Thời Xuyên giơ điện thoại lên, khóe môi cong lên một nụ cười khinh bỉ:

“Vậy tôi hỏi em, em chụp lén tôi với Lộc Du làm gì? Không phải định bán cho truyền thông, phá hủy sự nghiệp của cô ấy à?”

Ánh mắt anh chứa đầy sự khinh thường, như đang nhìn một con chuột chui ra từ cống rãnh.

Tôi chợt cảm thấy mình thật dơ bẩn.

Cứ như thể tôi thực sự đã làm chuyện gì đó tồi tệ đến không thể tha thứ.

Tôi bật khóc, cúi đầu nhìn mũi chân:

“Em xin lỗi… em chỉ cảm thấy… hai người rất xứng đôi, rất đáng yêu… đứng cạnh nhau giống như một câu chuyện cổ tích.”

Bàn tay đang cầm tay tôi của anh đột ngột khựng lại.

“Em vừa nói gì?”

Ánh mắt lạnh băng của anh khẽ run lên dữ dội.

7

Tối hôm đó, tôi chẳng biết đi đâu về đâu, đành len lén quay lại nhà.

Nếu chị chịu tha thứ cho tôi… có lẽ tôi có thể quay về?

Chắc mẹ bận quá… nên mới quên mất mình còn một đứa con gái đang lang thang bên ngoài, đúng không?

Tôi đứng bên ngoài biệt thự, ánh đèn lấp lánh trong sân khiến tôi lóa mắt.

Trong biệt thự sáng trưng ánh đèn, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt.

Mẹ đang đội lên đầu chị một chiếc vương miện lấp lánh.

Chị khẽ cúi đầu ngượng ngùng, trông y như một nàng công chúa thật sự.

Ba hào hứng vỗ tay, mắt đỏ hoe vì xúc động.

Cố Thời Xuyên đứng bên, môi khẽ cong lên nhìn chị tôi.

Ánh đèn từ chùm pha lê hắt xuống, mềm mại và ấm áp.

Một khung cảnh đẹp đẽ như thiên đường.

Thì ra… hôm nay là sinh nhật của chị.

Cũng là sinh nhật của tôi.

Tôi và chị là chị em sinh đôi.

Từ nhỏ đến lớn, sinh nhật của chúng tôi luôn tổ chức cùng nhau.

Chỉ là… nhân vật chính luôn luôn là chị.

Mọi người vây quanh chị hát mừng sinh nhật.

Nến chỉ chị được thổi.

Mọi người chỉ quan tâm chị ước điều gì.

Còn tôi, chỉ được nhận một góc bánh nhỏ do chị cắt ra.

Có một lần, tôi tò mò nên tranh thổi nến trước.

Chị khóc nức nở vì buồn.

Ba nổi giận lật tung cái bánh:

“Ai cũng đừng mong ăn nữa!”

Hôm sau, ba mẹ dẫn chị đến khách sạn sang trọng tổ chức lại sinh nhật.

Còn tôi, quỳ dưới đất ăn phần bánh đã nát bét.

Tôi ngẩng đầu cười khổ giữa ánh đèn rực rỡ.

Thì ra… mẹ không phải quên cô con gái út đang lưu lạc bên ngoài.

Bà chỉ quên mất rằng, ngoài cô con gái tỏa sáng là Lộc Du… bà còn một đứa con gái khác tên là Lộc Minh.

Tôi lau nước mắt, xoay người rời đi.

8

Hết tiền thuê khách sạn, tôi chỉ còn cách ngủ lại trên ghế dài ở bến xe.

Đêm xuân lạnh lẽo, gió mang theo hơi mưa lùa vào hành lang, lạnh đến thấu xương.

Hình như tôi bị sốt.

Trong cơn mê man, tôi mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, tôi 18 tuổi.

Ngày hôm đó, bài văn của tôi được thầy giáo đọc to trước lớp.

Thầy nói văn của tôi có linh khí.

Tôi chưa từng được khen như thế bao giờ.

Trùng hợp hôm đó là sinh nhật tôi.

Tôi vui mừng chạy về nhà, muốn khoe với mẹ rằng mình đã mua một chiếc bánh kem nhỏ.

Tôi có thể cùng chị thổi nến.

Chị thổi cây to, tôi thổi cây nhỏ.

Tôi cũng có thể tự ước một điều ước nhỏ bé cho riêng mình rồi.

Tôi hớn hở xông vào nhà — nhưng trong nhà chẳng có ai cả.

Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trước chiếc bánh nhỏ bằng lòng bàn tay.

Trên tivi đang phát buổi tiệc mừng phim mới đóng máy của chị.

Hóa ra, chị vừa kết thúc cảnh quay, ba mẹ liền cùng chị đến Bắc Kinh tổ chức tiệc mừng.

Ngay trong bữa tiệc linh đình đó, họ cũng tổ chức sinh nhật cho chị.

Họ… quên mất tôi đang một mình ở nhà.

Đêm hôm ấy, tôi cầm chiếc bánh lang thang trên đường.

Tôi nghĩ, chỉ cần có một người nói với tôi “sinh nhật vui vẻ”, tôi sẽ không chết nữa.

Nhưng mọi người đều vội vàng đi qua chẳng ai chú ý đến tôi.

Tôi tuyệt vọng đi về phía sông hộ thành.