Chương 9 - Ảnh Hai Vạch Và Bí Mật Chưa Kịp Nói
“Gã người mẫu kia sao mà sạch bằng anh được.”
Chiếc đầu lông mềm mại rúc vào hõm cổ tôi, khẽ cười, kéo tay tôi đặt xuống dưới bụng mình.
“Với lại, anh còn học được nhiều thứ mới lắm. Em kiểm tra thử đi.”
18
Không hổ danh là học bá.
Một trận lăn lộn khiến tôi ngủ liền một ngày một đêm. Khi mở mắt ra, là chiếc giường quen thuộc, tủ quen thuộc.
Tôi đang ở trong phòng của Thẩm Dục.
Ghê thật.
Ngủ một giấc là ra nước ngoài, rồi lại ngủ tiếp một giấc là về nước.
Nghĩ đến Cung Quyết, trong đầu tôi chỉ còn một từ:
Đẹp trai hại người!
Tôi vội gọi điện cho anh ấy.
“Đm, anh đang ở châu Phi nè!”
Đầu dây bên kia là tiếng chửi rủa Thẩm Dục không ngớt.
Tên tội đồ kia vừa bưng ly sữa bước vào: “Tỉnh rồi à? Có mệt không?”
Thẩm Dục định thừa cơ hôn tôi, nhưng tôi giữ chặt cằm anh lại.
“Thẩm Dục, anh đã đưa anh tôi đi đâu rồi?”
Thẩm Dục gãi mũi, vẻ mặt có hơi chột dạ.
“Ờm… anh cũng mới biết sáng nay thôi là anh ấy là anh họ của em.”
“Yên tâm, anh chỉ đưa anh ấy ra nước ngoài… nghỉ dưỡng thôi, thư giãn chút ấy mà.”
Đầu dây bên kia, Cung Quyết gào lên: “Nghỉ dưỡng cái con khỉ!”
“Anh đây vừa tỉnh dậy là mất hết chứng minh thư với hộ chiếu, mẹ nó chứ, hắn còn bố trí ba cô em ăn mặc mát mẻ phục vụ sát bên nữa!”
“Anh của em là thuần 0 đấy! Mẹ nó chứ! Ôn Tuệ em bảo hắn cứ chờ đấy cho anh!”
“Hắn mà đến ra mắt phụ huynh, anh sẽ là người đầu tiên đứng lên phản đối!”
Thẩm Dục lộ rõ vẻ hoảng loạn thấy rõ.
Tôi ném điện thoại cho anh: “Ai gây họa thì người đó đi mà giải quyết.”
Anh tôi đúng là thuần 0, mà khi gắt lên thì thật sự rất gắt.
Chửi rủa liên tục suốt nửa tiếng.
Mãi đến khi Thẩm Dục đồng ý lập tức điều máy bay riêng đến đón, mà cơ trưởng còn là một “cực phẩm top 1”,
Cung Quyết mới chịu nhượng bộ và đảm bảo—
Chuyện này tuyệt đối sẽ không đến tai ba mẹ tôi.
Cúp điện thoại xong, tôi tò mò hỏi:
“Anh quen cái cực phẩm top 1 đó ở đâu vậy?”
Thẩm Dục nói, anh điều tra ra cậu bạn học cấp ba năm xưa của Cung Quyết, giờ là cơ trưởng trẻ nhất của hãng hàng không Nam Phương.
Tôi ồ một tiếng.
“Anh muốn họ… gương vỡ lại lành à?”
Sắc mặt Thẩm Dục lập tức nhăn lại.
Anh lật người đè lên tôi, cúi đầu cắn vào xương quai xanh một cái.
“Sau này không được nhắc đến từ đó nữa!”
Ồ.
Thì ra anh bị PTSD với cụm từ “gương vỡ lại lành”.
Tôi sờ dấu răng, cùng mấy vết đỏ nhạt đỏ đậm khắp người.
Thầm rủa trong lòng.
Thẩm Dục đúng là càng lúc càng giống chó thật rồi.
19
Bạn thân tôi nghe tin tôi và Thẩm Dục quay lại với nhau.
Liền đuổi theo hỏi lý do.
Tôi không giấu nổi, bèn kể sơ qua chuyện tôi có thể nhìn thấy bình luận hiện lên như phim.
“Còn tớ thì sao? Tớ là vai gì?” Cô ấy hớn hở hỏi.
Tôi nhún vai: “Là bạn thân của nữ phụ độc ác.”
“Nhà tớ phá sản, cậu còn định ra tay giúp đỡ, kết quả bị Thẩm Dục liên đới trừng phạt.”
“Bố cậu sợ nhà họ Thẩm, liền gả cậu cho một ông chú 50 tuổi.”
“Đệt! Cái tên cẩu nam đó!” Bạn thân tôi thề thốt chỉ trời, “Hôm cưới, Thẩm Dục chết chắc với tớ!”
Vì uống chút rượu,
Về đến nhà, cảm giác tủi thân lại ùa về.
Thẩm Dục rót cho tôi ly nước mật ong, dỗ tôi đi tắm, rồi đi ngủ.
Tôi đột nhiên đẩy anh ra: “Luận văn của em còn chưa viết xong, em không thể ngủ!”
“Lần này em phải nghĩ ra mười điểm đổi mới! Anh đừng hòng tố cáo em đạo văn! Đồ khốn! Em không muốn bị ép đi rót rượu đâu, hu hu!”
Nước mắt tuôn như mưa, Thẩm Dục luống cuống tay chân.
Anh không ngừng lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc nữa… Ai dám bắt em đi rót rượu, anh giết chết hắn luôn, được không?”
Tôi nghẹn ngào hỏi: “Nếu là anh thì sao?”
Thẩm Dục chớp mắt, vô cùng nghiêm túc nói: “Thì anh sẽ tự giết chính mình.”
Tắm xong, Thẩm Dục bảo có quà muốn tặng tôi.
Ban đầu định đợi tôi tỉnh táo hẳn mới đưa.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ lúc này là hợp nhất.
Tôi ngồi trên mép giường, Thẩm Dục nửa quỳ dưới đất, cầm tay tôi, cùng nhau mở hộp quà đặt trên đầu gối.
“Là dây chuyền à?” Tôi tháo chiếc nơ bướm ra.
“Gần giống vậy.” Anh nói.
Bên trong là một chiếc choker, kết hợp giữa da và kim loại.
Tôi ngơ ngác.
Thẩm Dục nắm lấy tay tôi, đưa đến yết hầu gợi cảm của anh:
“Ngoan, giúp anh đeo vào đi.”
Tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái.
“Thẹn thùng gì chứ?” Trong mắt anh toàn là ý cười, “Trước đây chẳng phải em còn nói muốn đeo vòng cổ cho anh sao?”
Lúc mới quen nhau, tôi hứng lên, mua cả đống vòng cổ và dây xích.
Nhưng Thẩm Dục thế nào cũng không chịu đeo, nói là kỳ quặc lắm.
Tôi tưởng anh bảo thủ, nên cũng không nhắc lại nữa.
Vậy mà giờ lại âm thầm tự đi mua về.
Trong không khí vang lên tiếng “cạch” của khoá kim loại.
Yết hầu Thẩm Dục chuyển động, thỉnh thoảng lại chạm vào vòng kim loại phía dưới.
Gợi cảm chết mất.
Ngón tay tôi cố tình vẽ vòng tròn trên đó:
“Không phải quà tặng cho em à, sao anh lại tự đeo rồi?”
“Đừng vội.” Thẩm Dục hôn nhẹ lên cổ tay tôi.
“Vòng tay này và choker là một cặp.”
Tôi cúi mắt nhìn anh nghiêm túc cài vào.
“Trong choker của anh có gắn chip, bên trong có vài chiếc kim rất nhỏ, công tắc nằm ở vòng tay em đang đeo.”
“Nếu một ngày nào đó, thật sự xảy ra chuyện khiến em sợ hãi…”
“Mạng của anh, em có thể lấy đi bất cứ lúc nào.”
Ánh mắt của Thẩm Dục thành kính đến mức khiến đầu tôi như nổ tung.
Như có một quả bom vừa phát nổ trong đầu.
Đây giống như tình tiết trong các phim khoa học viễn tưởng.
Loài người để kiểm soát robot sinh học, sẽ gắn vòng cổ lên họ, nắm toàn quyền sống chết.
Tôi từng nghĩ, như vậy là rất đáng thương.
Huống hồ, Thẩm Dục đâu phải là robot.
“Anh điên rồi! Không được không được, mau tháo ra, nguy hiểm lắm!” Tôi cuống cuồng gỡ ra, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy tay.
“Đã đeo vào thì không tháo được nữa.”
Thẩm Dục nói, đây chính là món quà của anh.
“Anh tặng chính mình cho em.”
“Em yêu, em có cần anh không?”
Trong lòng bàn tay anh còn có một chiếc nhẫn kim cương, lấp lánh rực rỡ.
Nhưng thứ còn rực rỡ hơn cả chiếc nhẫn, là ánh sáng trong mắt Thẩm Dục lúc này.
“Cần!” Tôi bất chấp tất cả mà hôn anh.
Trên đời này không ai có thể từ chối một chú cún trung thành tuyệt đối!