Chương 7 - Ảnh Hai Vạch Và Bí Mật Chưa Kịp Nói

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Có chuyện này, anh cần đính chính.”

“Anh đã về xem lại camera bệnh viện.”

“Người cầm gậy không phải bạn trai cũ của em, mà là một gã biến thái khác. Trời lúc đó tối quá, anh nhìn nhầm, xin lỗi nha.”

“Cái gì cơ?!” Lần này đến lượt tôi chết lặng.

Cung Quyết cứ liên tục xin lỗi.

“Anh cũng chỉ biết khi xem lại video. Bạn trai cũ của em không chỉ giúp anh xử lý tên biến thái đó, mà tay phải còn bị đập một gậy.”

“Tên kia xuống tay… khá là nặng.”

Trong đầu tôi chợt hiện ra nét mặt méo mó của Thẩm Dục khi bị tôi đẩy ra.

Cùng với câu nói đầy cô đơn và tự giễu đó — “Em chỉ quan tâm đến anh ta thôi sao?”

Tôi hận không thể đập Cung Quyết một trận.

Thẩm Dục chắc đã đau lòng đến mức nào?

Tôi muốn bảo tài xế dừng xe.

Nhưng tài xế đột nhiên quay đầu lại, phun thứ gì đó về phía bọn tôi, khiến cả hai mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên bàn mổ lạnh toát.

Bên tai vang lên tiếng Anh kỳ quái, toàn là những thuật ngữ chuyên ngành tôi nghe không hiểu.

“Tỉnh rồi à? Em có thấy chỗ nào khó chịu không?” Hơi thở ấm nóng của Thẩm Dục phả sát bên tai tôi.

Tôi mở mắt ra, đảo mắt nhìn xung quanh.

Đầu giường còn đứng ba người nước ngoài mặc áo blouse trắng, tôi giật mình bật dậy.

Ngay sau đó, Thẩm Dục ôm chặt lấy tôi, ra lệnh cho họ ra ngoài.

“Tuệ Tuệ đừng sợ, có anh ở đây.”

14

Thẩm Dục nói, nơi này là phòng thí nghiệm gen lớn nhất thế giới.

Họ có thể chỉnh sửa gen phôi thai, thậm chí thay đổi cả DNA, để anh trở thành cha ruột sinh học của đứa con trong bụng tôi.

“Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có con.” Anh áp mặt mình nhẹ nhàng lên bụng tôi, ánh mắt đầy sự si mê bệnh hoạn.

Đầu tôi như nổ tung.

Cảm giác áy náy với anh lập tức bị thay thế bằng một nỗi chấn động không thể diễn tả thành lời.

Tôi hét lên đẩy anh ra: “Đừng chạm vào tôi! Tôi không muốn làm chuyện này!”

Cơ thể Thẩm Dục khựng lại: “Không cần anh, em chọn người đàn ông kia sao? Hắn có thể cho em được gì?”

Đôi mắt anh đỏ lên, run rẩy định hôn tôi.

“Tuệ Tuệ hắn nhát chết như thế, gặp nguy hiểm thì chỉ biết chui vào nhà vệ sinh trốn.”

“Trên giường cũng vô dụng, phải dùng đến gel bôi trơn.”

“Với cơ thể như vậy, liệu có làm em vui được không?”

“À đúng rồi, hắn còn rất bẩn, không giống anh.”

Thẩm Dục nâng tay tôi lên, áp mặt mình vào lòng bàn tay, nhẹ dụi vào đó.

“Anh mãi mãi là của riêng em.”

Anh nhấn từng chữ một: “Chỉ thuộc về Ôn Tuệ.”

Thẩm Dục đem chính mình ra so sánh từng chút một với Cung Quyết như một món hàng.

Toàn bộ ánh mắt đều là sự cầu xin thấp hèn: Chủ nhân, xin hãy chọn anh.

Tim tôi bỗng chua xót: “Thẩm Dục, anh không còn lòng tự trọng sao?”

Vừa dứt lời, nước mắt tôi như vỡ đê, rơi lên cánh tay anh.

Thẩm Dục hoảng loạn thật sự, vội vàng giúp tôi lau đi, nhưng càng lau, nước mắt lại càng tuôn nhiều hơn.

“Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta không làm nữa.”

“Anh chỉ nghĩ, nếu anh là cha của đứa bé, thì em sẽ không dễ dàng vứt bỏ anh như vậy.”

“Là lỗi của anh, đã dọa em sợ rồi.”

Thật ra, điều khiến tôi sợ không phải là chuyện đó.

Mà là khoảnh khắc ấy, trái tim tôi vốn đã cố kìm nén quá lâu, bất ngờ nhói lên đau đớn tột cùng.

Thẩm Dục — một người cao ngạo là thế, vì tôi mà trở nên dè dặt, không ngừng vứt bỏ lòng kiêu hãnh để cúi đầu.

Còn tôi thì cứ mãi mắc kẹt trong một cốt truyện chưa biết trước.

Vì không đoán được tương lai, nên tôi cứ ngỡ “buông tay anh” là lựa chọn dễ dàng nhất.

Nhưng tôi lại quên mất — một người như anh, khi không biết gì, cũng sẽ tổn thương.

Tôi thở dài:

“Thẩm Dục, nếu thế giới này thật sự là một quyển tiểu thuyết về ‘gương vỡ lại lành’, mà anh định sẵn sẽ yêu lại Lạc Vân Sơ… thì em phải làm sao?”

“Có thể hiện tại anh đối với em chỉ là vì bị em từ chối nên không cam lòng.”

“Hoặc có khi, anh vẫn chưa nhận rõ được tình cảm thật sự của mình.”

15

Thẩm Dục nhìn tôi không chớp, như đang cố tiêu hóa những gì tôi vừa nói.

Sau đó, anh nắm tay tôi, đặt lên ngực mình:

“Nghe thấy không?”

“Nó nói, nó chỉ yêu em. Trước đây yêu, bây giờ yêu, và sau này… càng yêu hơn.”

“Vả lại, bảo bối, giả thuyết của em không có cơ sở đâu.”

“‘Gương vỡ lại lành’ thì phải có ‘lành’, mà anh chưa từng yêu Lạc Vân Sơ, thì lấy gì để ‘lành’ lại?”

Tôi nhất thời không kịp phản ứng: “Anh chưa từng yêu cô ấy? Vậy chuyện giữa hai người trước kia…”

Cổ tay tôi đột nhiên bị siết lại.

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Dục lại thả lỏng ra, như đang căm ghét chính bản thân mình.

Anh quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, không dám nhìn tôi.

“Năm em 18 tuổi, Lạc Vân Sơ từng hạ thuốc anh.”

Tôi sững người.

Giọng Thẩm Dục trở nên đè nén:

“Liều thuốc đó khá nặng, nên nhiều chi tiết anh không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ là rất buồn nôn… buồn nôn đến mức anh muốn bóp chết cô ta ngay trên giường.”

“Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh nằm trong ICU, khắp người đầy vết thương… chắc là do chính anh tự gây ra, để giữ mình tỉnh táo.”

“Bên ngoài đều đồn rằng anh vì yêu mà đuổi theo ra nước ngoài, báo chí cũng viết rằng ‘hai nhà Thẩm – Lạc chuẩn bị kết thân’.”

“Tất cả đều là giả, là để che giấu một sự thật —”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)