Chương 5 - Ánh Dương Nơi Cuối Chân Trời
Cảm giác ngạt thở khiến mặt tôi đỏ bừng, cha dùng sức đẩy tôi ngã xuống đất.
Cha há miệng cười, nhìn tôi như nhìn con gà vịt sắp bị thịt.
“Cô còn nhớ thằng ngu ở đầu làng không? Nó đang vội cưới vợ, vừa hay hai năm nữa là Hiểu Luy đủ mười sáu tuổi.”
“Cô nói xem, nó có đủ để trả nợ thay cho cô không?”
Sắc mặt mẹ dần thay đổi, bà không tin nổi nhìn cha, giọng run run:
“Anh để Hiểu Luy gả cho người hơn nó hai mươi tuổi ư? Anh điên rồi sao? Nó là con gái ruột của anh mà.”
Cha chỉ cười, ông ta nhả một ngụm khói, giật ngược tóc tôi:
“Thì sao nào?”
Đầu thuốc lá chưa dập dí vào cánh tay tôi, đau đến nỗi thần kinh tôi cũng run rẩy theo.
“Nó là con gái tao, nó phải nghe lời tao.”
“Mẹ, mẹ đi đi, con không đau.”
Tôi cố gắng đứng dậy, lại bị cha đá ngã xuống đất.
Mắt mẹ rưng rưng, bà nhìn tôi, nhìn tôi run rẩy vì đầu thuốc lá bỏng rát.
Bà thở dài, nói:
“Tôi không ly hôn nữa, anh buông tha cho con đi.”
Cái tên, giống như một lời nguyền, khi bất cứ đồ vật gì đã có tên, lúc muốn vứt bỏ vẫn sẽ luôn không nỡ.
Huống chi là con người.
“Đã bảo rồi, con cái chính là điểm yếu của phụ nữ.”
Cha buông ngón tay đang kẹp chặt điếu thuốc:
“Đấu với tôi, chỉ có tự chuốc khổ vào thân.”
Mẹ không nói gì, chỉ ôm tôi, liên tục dùng nước lạnh rửa vết bỏng trên cánh tay tôi.
Tôi nhìn bà, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ đừng khóc, không đau tí nào.”
Mẹ vốn đang căng thẳng, đột nhiên bật khóc nức nở:
“Sao có thể không đau chứ?”
Cũng phải chịu cảnh mẹ bỏ nhà từ nhỏ, cũng gặp phải người cha tệ bạc.
Nỗi đau từng in hằn trên người mẹ, giờ đây lại tái hiện trên người tôi.
“Mẹ vẫn luôn nghĩ, nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi địa ngục đó, mọi thứ có thể bắt đầu lại.”
Mẹ ôm chặt tôi, siết chặt đến nỗi tôi không thở nổi.
“Nhưng mẹ đã sai, mẹ sớm nên hiểu rằng đây là số mệnh của mình, mẹ không thoát ra được, mẹ phải tự tay chặt đứt sợi xích này.”
Thấy mẹ khóc ngày càng dữ dội, tôi luống cuống tay chân lau nước mắt cho bà.
Bà hôn lên má tôi:
“Không sao đâu Hiểu Luy, mẹ sẽ không để con bị thương nữa.”
Tối hôm đó, nhà chật ních người.
Hai gia đình tụ họp, ăn mừng vợ chồng đoàn tụ.
Tiệc rượu đầy bàn, mọi người nâng ly chúc tụng.
Ông ngoại chưa từng gặp mặt giơ cao ly rượu, hô to:
“Mày đáng nhẽ nên nghĩ thông từ sớm, có được mối nhân duyên tốt là phúc của mày.”
“Theo tôi thấy nên đánh gãy chân nó, để nó có muốn chạy cũng không chạy được.”
Bà nội hừ lạnh một tiếng, giơ tay đánh rơi đôi đũa đang gắp tôm của tôi:
“Con nhóc chết tiệt ăn tôm cái gì, đồ phá của.”
Cha tôi miệng đầy dầu mỡ, trừng mắt nhìn tôi, vô cùng không vừa mắt:
“Đúng là đồ quỷ đói đầu thai.”
Ở quê, con gái không có tư cách ăn hải sản, tôm đều để dành cho con trai bồi bổ.
“Hiểu Luy, đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Mẹ tôi nói:
“Con xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp nhất, sau này đừng bạc đãi bản thân.”
Bà nhấn mạnh hai chữ sau này.
Cảm giác khó chịu kỳ lạ khiến tôi bỗng chốc mất hết cảm giác thèm ăn.
Bà nội như phòng trộm dịch đĩa thức ăn đi, không cho tôi đụng đến một đũa nào, còn mẹ tôi thì không ngăn cản.
Nhà rất náo nhiệt nhưng tôi lại thấy mình lạc lõng.
Trong tiếng mạt chượt huyên náo, tiếng mẹ tôi ngân nga hát ru dỗ tôi vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, bà ôm lấy tôi, có nước thấm ướt gối.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, mẹ tôi đã gọi tôi dậy đi mua đồ ăn sáng cho cả nhà.
Tôi ngái ngủ gật đầu, bà kiên nhẫn tết tóc cho tôi, dặn dò:
“Ra siêu thị gần đây mua, tiêu hết tiền rồi hãy về, không thì cha con nhìn thấy lại lắm lời.”
Bà đưa cho tôi một tờ tiền trăm tệ.
Với một đứa trẻ chưa tròn mười tuổi như tôi, đây quả là một khoản tiền lớn.
“Hiểu Luy.”
Lúc ra khỏi cửa, mẹ tôi đột nhiên gọi tôi lại, ôm tôi vào lòng.
“Đừng trách mẹ.”
Câu nói thì thầm nhẹ nhàng ấy, trở thành câu nói cuối cùng giữa tôi và mẹ.
Khi tôi mang đồ ăn sáng về nhà, căn nhà đã chìm trong biển lửa.
Trong tiếng còi xe cứu thương, tôi nhìn thấy mẹ tôi nằm trên cáng.
Da bà bị lửa thiêu cháy đen, khóe miệng còn vương nụ cười, hơi thở đã ngừng.
Trong chớp mắt, tôi mất đi tất cả người thân.
“Thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã mất cả cha lẫn mẹ.”
“Nghe nói là do rò rỉ khí gas gây ra hỏa hoạn, cả nhà trừ đứa trẻ đều chết hết.”
“Thật hồ đồ.”
Bên tai có người thì thầm nhưng tôi không còn tâm trí để tranh cãi.
Hóa ra, viên kẹo được trao cho tôi đêm qua, không phải là sự an ủi dành cho đứa trẻ ngoan.
Mà là sự quan tâm cuối cùng của mẹ dành cho tôi.
Tôi sờ thấy viên kẹo trong túi.
Mở giấy gói ra, nét chữ xinh đẹp viết rằng:
“Hiểu Luy, con tự do rồi.”
“Mẹ sẽ không để con chịu tổn thương nữa.”