Chương 8 - Ánh Đèn Đêm Kỳ Bí
Cả thế giới như bị tắt tiếng trong một giây.
Chỉ một giây ngắn ngủi đến mức tôi còn chưa kịp chớp mắt —
Hai Chu Vận đã đột ngột biến mất ngay trước mắt tôi.
Giống như có ai đó… đã chọn họ,
rồi bấm phím delete.
8
Tôi ngửi thấy mùi bò cay nồng của nồi lẩu trước, rồi mới nghe thấy âm thanh huyên náo xung quanh.
Trương Phỉ Nhiên đi thẳng về phía tôi.
Từ Trác khoác tay cô ấy.
Trong quán lẩu, người qua kẻ lại tấp nập.
Người lấy dĩa, người mang món, người thì vừa nhấp nước đá vừa xuýt xoa.
Ai nấy đều sống động, chân thực.
Trương Phỉ Nhiên ngồi phịch xuống ghế đối diện tôi.
Chỉ mới lúc nãy thôi, chỗ đó vẫn còn có người ngồi.
Thấy tôi đứng ngây người, cô ấy giơ tay lên lắc lắc trước mặt tôi:
“Tần Trinh, cậu ngẩn ra làm gì thế?”
Tôi cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên gương mặt cô ấy.
Tôi nhìn cô ấy — trong lòng yên tĩnh đến lạ thường.
Tôi nói:
“Chu Vận biến mất rồi.”
“Ai cơ?” Trương Phỉ Nhiên nhíu mày, như thể chưa từng nghe cái tên đó bao giờ, “Ai biến mất cơ?”
Tôi lặp lại:
“Chu Vận.”
Cô ấy chớp mắt, ngẩn ra suy nghĩ một lúc, rồi gương mặt hiện lên vẻ nghi hoặc:
“Chu Vận là ai?”
Phản ứng này — đúng như tôi đã đoán.
Tôi đột nhiên thấy một cơn bốc đồng trỗi dậy, không cam lòng.
Tôi móc điện thoại ra, mở Moments, tìm bài đăng gần nhất của cô ấy: chín tấm ảnh — toàn là ảnh cô ấy và Từ Trác chụp chung.
Tôi đưa màn hình dí sát vào mặt cô ấy, hỏi:
“Mấy tấm ảnh này ai chụp cho các cậu?”
Trương Phỉ Nhiên trả lời ngay, không cần nghĩ:
“Không phải cậu chụp à?”
Cô ấy nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi một điều ngu ngốc.
Tôi vẫn không chịu từ bỏ, lập tức mở album ảnh, lật từng tấm một.
Những bức ảnh chụp bốn người trước đây — giờ chỉ còn lại ba.
Không có Chu Vận.
Cô ấy đã biến mất khỏi tất cả ảnh chụp.
Tôi lật hết album, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Cuối cùng, tôi buông tay, thở ra một hơi dài, ngẩng đầu nhìn quanh quán.
Ánh mắt lướt qua gương mặt Trương Phỉ Nhiên, rồi đến Từ Trác, và dừng lại ở Lý Lý.
“Tất cả các cậu… không ai nhớ cô ấy sao?” tôi hỏi.
Lý Lý nhìn tôi đầy lo lắng, định nói lại thôi.
Tôi biết — một lần nữa, tôi lại bị xem là người điên.
Tôi bật cười khổ, trái tim như bị một cây kim đâm xuyên — không chí mạng, nhưng nhức nhối.
Tôi gặng hỏi Lý Lý:
“Ký túc xá mình có bốn người, ngoài ba chúng ta, còn một người nữa. Cậu nói đi, là ai?”
Lý Lý dè dặt nhìn tôi, giọng nói cẩn thận:
“Tần Trinh… ký túc của tụi mình từ trước đến giờ chỉ có ba người mà…”
Vai tôi sụp xuống, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
Tôi cuối cùng cũng phải thừa nhận — những ký ức về Chu Vận đã bị sửa lại trong đầu tất cả mọi người.
Như thể có một cục gôm khổng lồ… đã xóa sạch toàn bộ sự tồn tại của cô ấy.
Chỉ là… tôi không hiểu — tại sao người duy nhất còn nhớ, lại là tôi?
Nếu cả thế giới đều đã quên, vì sao chỉ có mình tôi còn nhớ?
Dù tôi còn nhớ, thì sao chứ?
Việc Chu Vận từng tồn tại tôi không thể kể với bất kỳ ai.
Cô ấy sẽ trở thành một bí mật không bao giờ thốt nên lời, một bí mật chỉ thuộc về riêng tôi.
Tôi sẽ ngậm miệng đến chết, để bí mật này mãi mãi mục rữa trong lòng, cho dù tôi căn bản không thể nào nguôi ngoai được cái việc một con người sống sờ sờ như vậy, lại có thể biến mất khỏi thế giới này một cách nhẹ tênh.
Tình trạng tinh thần của tôi rất tệ,
Lý Lý đã nhận ra.
Cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cố gắng khiến tôi dễ chịu hơn.
Cô ấy nói:
“Cậu cứ ngủ thêm chút đi, nếu giáo viên điểm danh, tớ sẽ gọi tên giùm.”
Tim tôi khẽ ấm lại, nhưng vẫn không thể ngủ nổi.
Tôi nằm trên giường suốt gần một tiết học, cho đến khi nghe thấy tiếng bạn bên phòng gọi lớn:
“Tiết sau thầy điểm danh đấy! Đừng ngủ nữa, mau lên lớp đi!”
Tôi không muốn làm phiền Lý Lý, liền gắng gượng bò dậy, đi về phía giảng đường.
Khi tôi vừa đi đến gần nhà vệ sinh ngoài lớp học,
Lý Lý từ xa nhìn thấy tôi.
Cô ấy như thấy ma, sửng sốt hỏi:
“Cậu… sao cậu lại ở đây?”
Tôi cười, giải thích:
“Nghe nói thầy sắp điểm danh, nên tớ tới luôn.”