Chương 5 - Ánh Đèn Đêm Kỳ Bí

Quả nhiên, chưa kịp để Trương Phỉ Nhiên trả lời, Chu Vận đã mắng thẳng:

“Tần Trinh, cậu còn biết xấu hổ không? Người ta là cặp đôi yêu nhau, một phòng giường đôi, cậu định chen vô ngủ giữa hai người à?”

Mặt tôi nóng bừng lên vì xấu hổ.

Yêu cầu của tôi, đúng là quá thiếu suy nghĩ.

Sắc mặt Trương Phỉ Nhiên thoáng chốc trở nên khó coi, nhưng cô ấy không giống Chu Vận, không dùng lời lẽ cay nghiệt để tạt tôi, mà chỉ gượng cười, từ chối nhẹ nhàng:

“Thật sự… không tiện lắm.”

Sau khi họ rời khỏi phòng, Chu Vận và Từ Trác lập tức bắt đầu mắng chửi:

“Loại như Tần Trinh đúng là không nên chiều!”

“Đến lúc bị bóc mẽ rồi mà còn diễn tiếp.”

“Cô ta không thấy xấu hổ chứ tớ xấu hổ thay luôn đó.”

“Trên đời sao lại có người như thế?!”

“Suỵt! Đừng nói nữa.” Trương Phỉ Nhiên kéo hai người lại, rồi chỉ tay lên đầu ra hiệu, đồng thời lắc đầu đầy ẩn ý:

“Tần Trinh… tinh thần có vẻ không bình thường, đừng chọc cô ta. Chờ chuyến du lịch này kết thúc, tụi mình xin đổi phòng ký túc đi, ở chung với người như vậy nguy hiểm lắm.”

Chu Vận và Từ Trác đều sững người.

Nhưng sau đó, Chu Vận vỗ ngực, thở phào như trút được gánh nặng:

“Được!”

5

Tôi mua vé xe khách quay về trường ngay trong đêm.

Chiếc xe dự kiến đến đón trước khách sạn lúc tám giờ sáng hôm sau.

Tôi nhắn vào nhóm chat du lịch rằng mình sẽ về trường một mình vào ngày mai.

Cả ba người kia lần lượt trả lời: “Ừ.”

Trương Phỉ Nhiên thậm chí còn dịu dàng dặn tôi nhớ chú ý an toàn.

Họ không hề biết, sau khi gửi tin nhắn đó, tôi kéo vali ngồi lỳ cả đêm trong sảnh khách sạn.

Quầy lễ tân có nhân viên trực đêm.

Tôi không dám ở một mình — chỉ khi ở nơi có người tôi mới cảm thấy yên tâm.

Tôi bắt đầu xâu chuỗi lại những chuyện kỳ quái xảy ra hai ngày qua.

Từ đêm đầu tiên nhận phòng 3014, cho đến việc hai “Chu Vận” xuất hiện hôm nay.

Trong đầu tôi có vô số giả thuyết.

Cái “Chu Vận” đến tìm tôi tối qua có lẽ chính là “hắn” — kẻ không nhìn thấy được trong phòng 3014?

Tại sao “hắn” lại giả làm Chu Vận để đến tìm tôi?

Chẳng lẽ “hắn” đã bám theo tôi rồi?

Dù là bị vong bám, hay bị bạn bè xem là người thần kinh, thì tôi đều không còn thích hợp tiếp tục chuyến du lịch này nữa.

Tôi chỉ còn biết trông mong rằng, nếu rời khỏi nơi này, “hắn” sẽ không thể theo tôi nữa.

Đêm dài đằng đẵng, đến tám giờ sáng, xe khách đúng giờ đỗ trước cửa khách sạn.

Tôi là người đầu tiên lên xe, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ bên phải, hàng ghế phía trước.

Hành khách ăn sáng xong lần lượt lên xe.

Xe nhanh chóng kín người, cả đầu xe lẫn cuối xe đều không còn chỗ — chỉ có ghế bên cạnh tôi vẫn trống.

Ai đi ngang qua cũng như thể không nhìn thấy chỗ trống đó.

Thậm chí họ thà ngồi ở góc cuối cùng, cũng không chọn ngồi cạnh tôi.

Chín giờ, tài xế vào ghế lái.

Tiếp viên lên xe điểm danh, cao giọng nói với tài xế:

“Đã đủ người, có thể xuất phát rồi!”

Cảm giác bất an mơ hồ bỗng đạt đến đỉnh điểm khi tôi nghe thấy ba chữ “đã đủ người”.

Tôi không kìm được, lớn tiếng nói với tiếp viên:

“Chỗ bên cạnh tôi vẫn còn trống mà?”

Trong xe im phăng phắc như thể có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt họ đầy quái dị, như thể tôi vừa nói ra điều gì đó cực kỳ bất thường.

Nhưng mà…

Bên cạnh tôi chẳng phải rõ ràng vẫn còn một chỗ trống đó sao?

Là trống mà…

Dưới ánh nhìn kỳ lạ của mọi người, tôi nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh tuôn như suối, ngồi phịch lại vào ghế.

Tôi không dám hỏi nữa — có thể là vì sợ biết câu trả lời, cũng có thể là vì tôi không muốn lại bị coi là “thần kinh”.

Chẳng lẽ… trong mắt bọn họ, chỗ trống bên cạnh tôi — có người đang ngồi?

Quãng đường trở về khiến tôi như ngồi trên đống lửa, may là cuối cùng cũng về đến trường bình an.

Phòng ký túc xá có bốn người, ngoài tôi, Chu Vận và Trương Phỉ Nhiên, còn có một cô bạn tên là Lý Lý.

Lý Lý tranh thủ nghỉ lễ đi làm thêm nên không đi du lịch cùng bọn tôi.

Khi tôi mở cửa ký túc, Lý Lý đang chuẩn bị ra ngoài.

Nhìn thấy tôi, Lý Lý hỏi:

“Các cậu về rồi à?”

Cô ấy dùng từ “các cậu”.

Tôi như bị sét đánh trúng, cổ cứng đờ, quay đầu nhìn quanh căn phòng trống trơn, giọng khô khốc cất lên:

“Cậu nhìn thấy…? Hắn thật sự theo tớ về rồi sao?”

Lý Lý tròn mắt ngơ ngác:

“Cái gì mà hắn? Các cậu chẳng phải đi Cửu Trại Câu cùng nhau à? Hai người kia đâu? Chẳng lẽ chỉ có mình cậu về thôi à?”

Tôi không rõ mình có nên thấy nhẹ nhõm hay không.

Thì ra chữ “các cậu” cô ấy nói là chỉ Trương Phỉ Nhiên và Chu Vận.

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)