Chương 1 - Ánh Đèn Đêm Kỳ Bí

Đèn cảm ứng đầu giường trong khách sạn cứ sáng mãi không tắt.

Tôi tưởng đèn bị hỏng nên cũng không để tâm.

Cho đến khi tôi mơ màng buồn ngủ, đèn cảm ứng đột nhiên tắt phụt.

Tôi kinh ngạc mở mắt, không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạnh toát.

Đèn không hỏng.

Là vừa rồi luôn có người đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào tôi.

Mà tôi lại không nhìn thấy “hắn”.

1

Ý nghĩ đó đến quá bất ngờ.

Chính tôi cũng bị dọa cho giật mình.

Nhất là khi nhận ra có điều gì đó không đúng, tôi mở mắt ra lần nữa.

Khoảnh khắc mở mắt, chiếc đèn cảm ứng vốn đã tắt lại sáng lên lần nữa.

Như thể… người mà tôi không thể nhìn thấy đó, vốn đã rời đi, nhưng khi thấy tôi tỉnh lại, lại hứng thú quay về đứng cạnh giường, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bị chính sự liên tưởng của mình dọa cho toát mồ hôi lạnh, co người lại trong chăn, bất an nghĩ: chẳng lẽ trong phòng khách sạn này từng có người chết?

Khi con người sợ hãi, theo bản năng sẽ muốn tìm đồng bạn.

Tôi cũng không ngoại lệ.

Lúc này, trong phòng khách sạn, không chỉ có mình tôi.

Tổng cộng bốn người chúng tôi hẹn nhau đi du lịch Cửu Trại Câu.

Tôi và bạn cùng phòng là Chu Vận ở chung một phòng.

Bạn cùng phòng khác là Trương Phỉ Nhiên thì ở phòng kế bên với bạn trai cô ấy, Từ Trác.

Chỉ cần nghĩ đến việc Chu Vận đang ngủ trên chiếc giường phía sau tôi, nỗi sợ trong lòng cũng vơi đi không ít.

Tôi muốn trở mình, nhìn sang phía Chu Vận.

Nhưng khi xoay người, giây tiếp theo, máu như đông lại trong đầu tôi.

Sau lưng tôi có một người đang đứng.

Là Chu Vận.

Cô ấy mặc váy ngủ màu trắng, chân trần đứng trên sàn, như một hồn ma, không biết đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ.

Bóng trắng bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt khiến tôi hét lên một tiếng thất thanh.

Tiếng hét sắc lẹm, ngắn ngủi, nhưng Chu Vận lại như không hề nghe thấy gì.

Ánh mắt cô trống rỗng, bất động, nhìn chằm chằm vào phía sau lưng tôi.

Tôi lấy hết can đảm, nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy.

Ở đó… không có ai cả.

Nhưng hình như Chu Vận lại thấy được người.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, mắt không hề chớp lấy một cái.

Khung cảnh quỷ dị đến mức khiến da đầu tôi tê rần.

Đúng lúc tôi đang hoảng loạn, Chu Vận động đậy.

Cổ cô ấy chậm rãi xoay sang phải, ánh mắt cũng từ từ chuyển dịch theo.

Tôi chợt nhận ra — là “người đó” đang di chuyển.

Ánh nhìn của Chu Vận như một chiếc đèn chiếu, đi theo “hắn” từng chút một, dịch dần sang bên phải, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt tôi.

Chỗ đó, trên tường treo một chiếc tivi.

Chỉ trong khoảnh khắc tôi còn đang ngẩn ra, chiếc tivi đột ngột bật lên, âm lượng vọt lên mức tối đa, tiếng ồn khủng khiếp như muốn phá vỡ màng nhĩ.

Tôi giật bắn cả người.

Khách sạn này cách âm vốn dĩ rất kém.

Tiếng ồn chết tiệt này e là sẽ khiến khách phòng bên tức giận đập cửa.

Nghĩ đến việc âm thanh phát ra từ phòng tôi, rất có thể sẽ có người xông đến, chỉ thẳng mặt tôi mà chửi như tát nước.

Trong chớp mắt, mọi nỗi sợ ma quái gì đó đều bị tôi quẳng lên chín tầng mây, chỉ còn lại một mớ hỗn loạn khi tôi cuống cuồng tìm điều khiển, bấm nút tắt tivi.

Tiếng ồn lập tức biến mất.

Tôi ôm ngực, thở hổn hển, tim vẫn đập loạn vì sợ.

Chưa kịp hoàn hồn, một tiếng quát giận dữ vang lên:

“Tần Trinh, cậu bị bệnh à? Nửa đêm nửa hôm mở tivi to thế làm gì?”

Giọng nói này quen thuộc đến mức tôi cứng đờ cả người.

Quay đầu nhìn sang, tôi thấy Chu Vận đang trừng mắt giận dữ nhìn tôi.

2

Biểu cảm của cô ấy rất sống động, cảm xúc tràn ra từ khóe mắt, chân mày, khiến cô ấy trông đầy sức sống như một người bình thường.

“Tớ… cậu không sao chứ?” Tôi dè dặt hỏi thử.

“Không sao là cậu mới đúng đấy!” Chu Vận lập tức quát ầm lên, “Cậu có thể bớt vô ý tứ một chút được không? Mở tivi to như thế để làm gì? Cậu không ngủ, người khác còn phải ngủ đấy!”

Bộ dạng hùng hổ của cô ấy lúc này, so với vẻ như nửa người nửa hồn đêm qua đúng là khác một trời một vực.

Cô ấy có vẻ không nhớ chuyện đã xảy ra, lại còn hiểu nhầm rằng tivi là do tôi bật.

“Tivi không phải tớ bật.” Tôi giải thích.

Nghe vậy, Chu Vận cười lạnh một tiếng, mỉa mai: “Không phải cậu bật, chẳng lẽ là tớ bật chắc?”

Tôi nhìn cô ấy chăm chú hai giây, ánh mắt lại chuyển sang phía tivi.

Không biết “hắn” còn ở đó không?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)