Chương 3 - Ảnh Đế Lạnh Lùng Si Tình
Dù sao tin tức về Trình Dã vốn đã nổi tiếng là khó đào.
Nói xong anh định mở cửa xuống xe… Lại không mở được dây an toàn.
Tôi ngạc nhiên, không thể nào? Rõ ràng tôi mới thay dây an toàn, mượt mà lắm mà.
Tôi tháo dây của mình ra, định nghiêng người sang xem thử. Kết quả không cẩn thận mất thăng bằng, đổ thẳng vào lòng Trình Dã.
Đúng lúc đó, một tiếng “cạch” vang lên—dây an toàn được mở.
Tôi ngượng chín mặt, vội vàng chống tay đứng dậy. Ai ngờ lại đỡ nhầm ngay vào cơ ngực của người ta.
Càng lúng túng hơn.
“Haha, mở ra rồi nhỉ.”
“Ừm… hay là vào nhà tôi ngồi tạm? Chờ người đến.”
Không biết có phải tôi tưởng tượng không.
Rõ ràng là tôi đang xấu hổ, vậy mà tai Trình Dã lại hơi đỏ.
Chẳng lẽ tôi bất ngờ quá, làm anh tức đỏ mặt?
Dù gì cũng nghe đồn anh không gần gũi phụ nữ, còn bị đùa là dị ứng với con gái.
Nhưng đó chỉ là lời đồn thì thầm sau lưng.
Dù sao vị này nổi tiếng là có máu “nóng” trong giới.
Là một người phụ nữ biết giữ mình, tôi đương nhiên không dễ gì đến nhà đàn ông khác.
Đó là nguyên tắc.
“Con mèo của tôi biết nhào lộn giữa không trung, em có muốn xem không?”
Không một giây do dự, tôi mở cửa bước xuống.
Để lại Trình Dã đang ngồi trong xe, mặt mũi ngơ ngác.
Tôi vòng qua bên kia, gõ vào cửa kính xe.
“Đi thôi!”
Trình Dã: “…”
Giờ phút này, tôi không nghĩ gì nữa. Chỉ muốn nhìn thấy con mèo nhào lộn cho bằng được.
Vừa mở cửa ra, mèo đã chạy đến đón.
Trình Dã cúi xuống, xoa đầu con mèo.“Ngoan.”
Trình Dã từ trước đến giờ luôn nổi tiếng là lạnh lùng. Hiếm khi thấy được khoảnh khắc dịu dàng như thế.
Anh khẽ ra hiệu bằng tay.
Mèo con thật sự… nhào lộn giữa không trung.
Tôi sững sờ đến suýt rơi răng.
Không nhịn được vỗ tay, mắt sáng rỡ hẳn lên.
“Giỏi quá trời luôn!”
“Nó tên gì vậy?”
Nhìn con vật nhỏ đáng yêu, giọng tôi cũng theo phản xạ mà mềm đi vài phần.
Trình Dã khẽ giật mình. Sau đó mím môi cười, vừa vuốt ve bộ lông của nó vừa đáp:
“Nó tên là Thập Nhất.”
Tôi cũng ngồi xổm xuống, thử rướn người lại gần.
“Bé Thập Nhất ơi, con giỏi quá hà. Cho dì sờ thử một chút được không?”
Sợ thú cưng lạ người sẽ bị căng thẳng, tôi không dám tự tiện chạm vào.
Bất ngờ, Trình Dã nói chen vào một câu:
“Nó là giống đực.”
“À—vậy là bé trai nha, dễ thương quá trời!”
“Nam nữ khác biệt, em vẫn nên—”
Anh còn chưa kịp nói hết câu, Thập Nhất đã nhảy vọt vào người tôi.
Tôi theo phản xạ đưa tay đỡ lấy.
Nó dụi đầu vào ngực tôi, dụi tới dụi lui.
Ngoan ghê luôn đó trời, dễ thương gì đâu! Muốn trộm về nhà quá đi!
“Anh vừa nói gì cơ?”
Tôi mải mê với mèo quá nên chẳng để ý anh vừa lầm bầm gì. Chỉ thấy nét mặt anh có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Không có gì. Vào nhà trước đi.”
Có lẽ Thập Nhất cảm nhận được ánh nhìn “đe dọa” của chủ nhân, nó càng rúc sâu hơn vào lòng tôi.
Lúc bước vào nhà, mặt Trình Dã đã đen như đáy nồi.
Thật là… nhỏ mọn hết sức. Tôi ôm mèo của anh ấy thì sao chứ?
Tôi còn chưa trùm bao tải bắt cóc là tốt lắm rồi.
Ở một góc mà tôi không nhìn thấy, Trình Dã lạnh lùng nhìn Thập Nhất ra hiệu: “Mai tao dẫn mày đi triệt sản.”
Thập Nhất nằm trong lòng tôi, rên rỉ một tiếng đầy ai oán: “Meooow~”