Chương 8 - Anh Chỉ Cưới Một Cái Tên Không Phải Em
Phong Thiếu Hoài nhanh chóng xuất hiện.
Cũng đúng thôi, với thế lực của anh, chỉ cần nghe tin Ôn Trí Ý bị thiệt thòi, dù đang ở hội nghị ngoại giao chắc cũng sẽ vội vã chạy tới.
Anh từng bước tiến lại gần, ánh mắt khóa chặt lấy tôi.
Nhưng không như tôi tưởng – không có sự trách móc, chỉ có đau lòng.
Anh nắm tay tôi lên, lo lắng hỏi:
“Có đau không?”
Nhìn thấy những ngón tay vẫn còn chưa lành sau lần trước, ánh mắt anh trầm xuống, định nói gì đó, nhưng tôi đã mạnh mẽ giật tay ra.
“Thiếu Hoài, em đau quá…” – Ôn Trí Ý níu lấy ống quần anh khóc lóc, nhưng trợ lý đã hiểu ý, lập tức kéo cô ta ra ngoài.
Anh chỉ để lại một câu lạnh lùng: “Đừng để cô ta xuất hiện ở thủ đô nữa.”
Tôi chưa từng thấy Phong Thiếu Hoài như thế bao giờ.
Gương mặt mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, chẳng còn chút phong độ nào của vị nhà ngoại giao trẻ từng rực rỡ trên truyền thông.
Thậm chí cả lời nói cũng lắp bắp:
“Anh… anh không theo dõi em. Chỉ là dạo gần đây không dám gặp, nên mới nhờ người bảo vệ từ xa… Nghe nói Ôn Trí Ý tìm em, anh lập tức bỏ hết công việc để đến…”
Anh đang diễn vở “ngộ ra muộn màng” nhưng tôi… không còn hứng đóng vai nữ chính nữa.
Từ khoảnh khắc quyết định rời đi, tôi đã không định quay đầu lại.
“Tôi không cần sự bảo vệ của anh, làm ơn đừng tự tiện quyết định thay tôi.”
Hàng mi anh run lên dữ dội, ánh mắt không che giấu được sự buồn bã:
“Trí Uyên, chúng ta đâu phải người xa lạ… đừng như thế…”
Thật sao? Tôi chỉ đang dùng cách anh đối xử với tôi suốt ba năm qua… để đáp lại anh mà thôi.
“Bố mẹ hy vọng chúng ta có thể hàn gắn, anh cũng sẽ đợi em. Bao giờ em chơi chán rồi, hãy nghĩ đến việc quay về bên anh, được không?”
Tôi cau mày, định từ chối thì anh đã vội nói tiếp:
“Em không cần trả lời ngay… anh chờ được.”
Cứ như sợ tôi nói ra điều gì tàn nhẫn hơn, anh vội vã rời đi.
Tôi cúi đầu uống liền mấy ly rượu.
Vừa định gọi phục vụ mang thêm thì bị Cầm Việt ngăn lại.
“Đã ở bên nhau ba năm, em còn hiểu Phong Thiếu Hoài hơn cả tôi.”
Đúng vậy. Một người đàn ông cực kỳ tự tin, quen với việc có được mọi thứ mình muốn.
Với thân phận của anh, cùng thế lực nhà họ Phong trong giới chính thương, cộng thêm việc bố mẹ tôi quý anh, hai nhà Ôn – Phong còn ràng buộc lợi ích chằng chịt.
Tôi đoán thời gian tới, sẽ thường xuyên chạm mặt anh, cũng sẽ thường xuyên nghe bố mẹ nhắc chuyện tái hợp.
Chỉ nghĩ thôi mà thái dương đã đau nhức.
“Cũng không phải không có cách.” Cầm Việt ngồi xổm trước mặt tôi, giọng run run:
“Em có thể… kết hôn với tôi.”
11
Tất cả là do đêm đó tôi uống quá nhiều.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy nhận được cuộc gọi của anh, tôi mới mơ hồ nhớ ra:
Tối qua… tôi đã đồng ý với đề nghị điên rồ đó.
Nhưng Cầm Việt đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, đợi sẵn dưới chung cư.
Tôi vật lộn trên giường một lúc lâu, rồi quyết định… thuận theo số phận.
Dù có hơi bốc đồng, nhưng lời anh nói không sai.
Kết hôn với Cầm Việt là cách nhanh nhất để dập tắt mọi hy vọng cuối cùng của Phong Thiếu Hoài.
Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng rất quý anh. Nhà họ Cầm cũng đủ mạnh để đối đầu với nhà họ Phong.
Ừm… tôi cũng không ghét anh.
Vai rộng, chân dài, dịu dàng và tinh tế. Lại còn có thể chọc tức Cầm Phóng bắt cậu ta gọi tôi là “chị dâu”.
Lần này, giấy kết hôn là do chính tôi cùng anh đến cơ quan đăng ký lấy.
Ban đầu, tôi không định tổ chức lễ cưới, dù sao trong giới ai cũng nghĩ tôi từng là “Phu nhân Phong”, sợ Cầm Việt sẽ bị chê cười.
Nhưng anh nói: “Phải cưới. Hơn nữa phải cưới thật lớn, thật long trọng.”
Anh thật sự rất chu đáo – thậm chí sẵn sàng hy sinh danh tiếng bản thân để giúp tôi cắt đứt hoàn toàn quá khứ với Phong Thiếu Hoài.
Mọi thứ được chuẩn bị trong bí mật, cho đến sát ngày cưới, hai bên gia đình mới bắt đầu phát thiệp mời.
Cầm Việt còn cố ý đích thân đem thiệp đến nhà họ Phong.
Và sau đó… điện thoại tôi bị Phong Thiếu Hoài gọi cháy máy.
Đêm đó mưa rất lớn, anh quỳ dưới cửa nhà tôi, dáng người co ro run rẩy.
Còn tôi… chui trong chăn, gọi điện trò chuyện với Cầm Việt.
Anh nói: “Thật tuyệt… cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
Ngày cưới, Cầm Phóng khóc như thể là người nhà tôi.
“Anh tôi bao năm khổ sở cuối cùng cũng cưới được chị rồi.”
Tôi trêu anh ta:
“Khóc gì mà to dữ vậy?”
“Chị không biết đâu! Tối hôm chị đồng ý với anh ấy, ảnh về nhà khóc đến mức đánh thức cả bố mẹ em. Hai người còn tưởng bình đun nước bị chập điện.”
Trong lễ cưới, tôi không thấy bóng dáng Phong Thiếu Hoài.
Có lẽ anh có đến. Nhưng tôi không để ý.
Chỉ đến khi trao nhẫn cưới, tôi mới thoáng thấy một bóng người lảo đảo chạy ra khỏi lễ đường.
Là cái bóng lưng mà tôi từng dõi theo suốt ba năm trời.
Ngày xưa, tôi từng nhìn theo anh bằng tất cả tiếc nuối và đau lòng.
Còn giờ đây — chỉ còn lại nhẹ nhõm và bình yên.
(Hết.)