Chương 4 - Anh Chỉ Cưới Một Cái Tên Không Phải Em

5

Tôi không chịu lép vế, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:

“Làm một bà vợ ngoan ngoãn suốt ba năm mà chẳng biết gì, giờ còn phải cảm ơn anh đã nhắc nhở—tôi hiện tại độc thân, muốn chơi thế nào là việc của tôi.”

Ôn Trí Ý kinh ngạc che miệng:

“Em là vợ của Thiếu Hoài đấy, em biết mình đang nói gì không?”

Cầm Phóng vừa từ nhà vệ sinh quay lại, thấy cảnh tượng này tưởng tôi bị bắt nạt, lập tức kéo tôi ra sau lưng bảo vệ.

Anh ấy còn kéo cổ tay tôi lên xem trái xem phải, giọng đầy lo lắng:

“Không sao chứ Trí Uyên? Mấy người là ai vậy?”

Cơn giận trong mắt Phong Thiếu Hoài càng bùng lên dữ dội, anh nhìn chằm chằm bàn tay Cầm Phóng đang nắm lấy tay tôi, nghiến răng:

“Cậu là ai? Tôi là chồng cô ấy.”

Ba năm qua đây là lần đầu tiên anh tự nhận mình là chồng tôi.

Nghĩ đến tờ giấy kết hôn giả đó, tôi bật cười khẽ, nghiêng đầu hỏi lại:

“Chúng ta không có hôn nhân thực sự, giấy tờ hợp pháp cũng không có, anh tính là chồng tôi kiểu gì?”

Nghe vậy, ánh mắt Phong Thiếu Hoài tối sầm, vô thức tránh ánh nhìn của tôi.

Cầm Phóng uống hơi say, lườm anh một cái đầy chán ghét, châm chọc:

“Chỉ trong bảy ngày thôi đã có gần trăm người muốn làm quen với Trí Uyên rồi. Anh là người đầu tiên mặt dày thế đấy.”

Nói xong, anh khoác vai tôi, vỗ nhẹ vài cái như để an ủi.

Không rõ là vì lời nói đó thách thức lòng tự trọng, hay cử chỉ thân mật này khơi dậy bản năng chiếm hữu trong Phong Thiếu Hoài.

Người luôn giữ thể diện như anh lại bất ngờ vung một cú đấm vào mặt Cầm Phóng.

Tôi hoảng hốt định đỡ lấy Cầm Phóng, nhưng bị Phong Thiếu Hoài thô bạo kéo ra.

Trong góc khuất, anh ép tôi dựa sát vào bức tường lạnh ngắt, hai tay chống bên người tôi, chặn hết đường lui.

Hương quen thuộc lập tức ập tới — là mùi hương tôi từng tự tay giặt ủ bằng trầm hương cho anh.

Chỉ một thoáng, mắt tôi đã cay xè. Tôi vô thức đẩy anh ra.

Anh giữ lấy tay tôi, ép sát vào ngực mình, kéo khoảng cách giữa chúng tôi càng gần hơn.

“Ôn Trí Uyên, em có định giải thích không? Tại sao lại ăn mặc thế này đến đây? Còn cái gã đó là ai?”

“Tôi cần anh quản chắc?”

Ngón tay cái của anh lướt ngang qua đuôi mắt tôi, như muốn phá hủy lớp eyeliner tôi tỉ mỉ kẻ.

“Em trước đây không như vậy.”

Tôi tránh bàn tay anh:

“Vậy là sao? Ôn Trí Ý có thể như thế, còn tôi thì chỉ xứng đáng ngoan ngoãn đóng vai người vợ trên danh nghĩa của anh?”

Nói rồi, tôi mạnh tay đẩy anh ra, bước vào đỡ Cầm Phóng.

Lúc đi ngang qua tôi làm y hệt ba năm anh đối xử với tôi—không cho anh lấy một ánh nhìn.

Tối hôm đó, mặc kệ Ôn Trí Ý níu kéo, Phong Thiếu Hoài vẫn lấy cớ bận việc để rời khỏi tiệc.

Về đến nhà, lần đầu tiên sau ba năm, anh bước vào phòng tôi.

Căn phòng trống rỗng, trên bàn chỉ còn lại tờ giấy kết hôn giả từng dùng để qua mặt tôi.

Thật ra sáng nay không phải anh tìm không thấy cà vạt.

Mà là cả một tuần không có cô ấy, anh cảm thấy không quen.

Thế nhưng, cô ấy lại chẳng có ý định quay về.

Điều đó khiến anh khó chịu một cách vô lý.

Sắc đỏ chói mắt của tờ giấy kết hôn càng khiến lòng anh rối bời.

Dù đã nới lỏng cà vạt, anh vẫn cảm thấy nghẹt thở.

Một giờ sáng, Phong Thiếu Hoài một mình đến hội quán riêng uống rượu, tình cờ gặp Tề Lâm.

“Uống rượu một mình à? Có cần tôi gọi cho cậu một mỹ nữ bầu bạn không?”

Tề Lâm tưởng mình hiểu ý, cố tình gọi một cô gái có ngoại hình và phong cách cực giống Ôn Trí Ý.

“Sao nào? Dù cậu có sống như hòa thượng giữ thân, thì cùng uống ly rượu tâm sự chắc không sao chứ?”

Không hiểu sao, trong đầu Phong Thiếu Hoài không hiện lên hình ảnh Ôn Trí Ý, mà lại là Ôn Trí Uyên của đêm nay.

Cô vợ ngoan ngoãn ngày nào, lại bất ngờ lộ ra một mặt hoàn toàn khác biệt — rực rỡ, ngạo nghễ.

Thậm chí còn giống với cô gái năm xưa từng khiến anh rung động hơn cả Ôn Trí Ý.

Anh lễ phép đẩy ly rượu khỏi tay cô gái kia, rồi quay sang hỏi Tề Lâm:

“Lần trước cậu nói Ôn Trí Uyên… trước đây từng như thế nào?”

“Nổi tiếng là mỹ nhân chói sáng trong giới, thích chơi bời, hướng ngoại và rất khó đối phó. Cả con trai nhà họ Cầm còn từng thích cô ấy. Còn giờ ấy à, Ôn Trí Ý có nổi mấy, cũng chưa bằng một nửa phong độ của cô ấy lúc 19 tuổi.”

“Nhưng suốt ba năm nay, cô ấy hiền như một con mèo.”

Tề Lâm bật cười sảng khoái:

“Cô ấy vốn là mèo hoang đầy gai! Để lấy lòng cậu và nhà họ Phong, mới giả vờ ngoan ngoãn. Không phải tôi nói xấu đâu, nhưng mấy năm nay cô ấy như cắt đứt với bản thân cũ, ngày càng im lặng. Cậu có biết bạn bè trong giới nói gì không? Ngốc, giả tạo, nịnh nọt còn hơn cả chó.”

Lồng ngực Phong Thiếu Hoài như bị ép chặt.

Trong đầu anh bất chợt hiện lên ánh mắt sáng như sao của cô — mỗi lần chờ anh về nhà, luôn vui vẻ chạy ra đón.

Không biết từ lúc nào, anh đã không còn để ý ánh sáng trong mắt tôi ngày một lụi tắt, cho đến khi sự thất vọng khiến tôi chẳng buồn ngẩng đầu nhìn anh nữa.

Sự áy náy dâng đầy trong lòng ngực. Anh chợt nhận ra, có lẽ từ đầu đến giờ… anh chưa bao giờ thật sự muốn hiểu tôi.

6

Tôi đang làm móng thì nhận được cuộc gọi của mẹ.

Chủ tiệm nắm tay tôi, niềm nở nói:

“Cô Ôn, lâu lắm mới thấy cô quay lại đấy! Hình như da tay cô thô hơn trước rồi nha.”

Bị gọi là “cô Ôn” thay vì “Phu nhân Phong” mà tôi từng nghe suốt ba năm qua… cảm giác thật lạ lẫm, nhưng tôi lại thấy thích.

Tiếc là sau ba năm giặt giũ quần áo cho Phong Thiếu Hoài, đôi tay tôi đã chẳng còn mềm mịn như xưa.