Chương 6 - Âm Thanh Của Sự Trả Thù

8

Hơn một tháng trôi qua kể từ vụ “tiệc gà gáy” long trời lở đất ở dạ tiệc Hoa Phong.

Dù mạng xã hội đã bớt ồn ào, nhưng từ khóa “Vú gà gáy” và “Bạch Nhu” vẫn như cái mác bám chặt không gỡ ra nổi.

Tất cả thương hiệu từng tranh nhau mời hợp tác đều rút sạch.

Sự nghiệp hot girl của cô ta tụt dốc thê thảm.

Tôi nhận ra — dù bề ngoài Bạch Nhu tỏ ra đã rút kinh nghiệm, chuyên tâm hồi phục và chuẩn bị comeback với “vũ khí nâng cấp”, thì thực chất, cô ta vẫn tiếp tục tìm đại gia, và vẫn không ngừng quấn lấy Trần Minh.

Xem ra bài học kia vẫn chưa đủ đau.

Tôi cũng phát hiện, dù đa số né cái danh “vú gà gáy” như tránh tà, thì vẫn có vài “gu đặc biệt” lại khoái thứ dị biệt đó.

Được.

Nếu cô không biết yên phận, tôi không ngại “tặng thêm chút quà”.

Thế giới này không thiếu người có sở thích… “khác người”.

Vương tổng, một đại gia già thành đạt nhờ thầu công trình, nổi tiếng với cái đầu bóng loáng và thân hình mập mạp, lâu nay luôn thèm thuồng vòng một hoành tráng của Bạch Nhu.

Với tư tưởng đơn giản của ông ta:

Phụ nữ chỉ cần có mặt xinh và ngực bự là đủ.

Chuyện “vú gà kêu” trong tiệc từ thiện từng là đề tài chọc cười trong nhóm bạn ông ta.

Người khác thì ngại, riêng ông ta lại thấy… kích thích.

Thậm chí còn cảm thấy như “hốt được món hời”.

Hot girl hết thời bị cả mạng tẩy chay?

Chẳng phải là cơ hội ép giá tuyệt vời sao?

Có khi còn đòi được vài “đặc quyền đặc biệt” nữa.

Qua một số sắp đặt “tế nhị” của tôi,

Vương tổng đã được sắp xếp gặp mặt Bạch Nhu — người gần như không còn đường lui.

Địa điểm là một hội sở cao cấp bậc nhất trong thành phố, nổi tiếng về độ riêng tư — Cloud Club.

Ông ta đặt hẳn phòng VIP cao nhất tầng.

Chỉ có điều, không ai biết rằng hệ thống an ninh của phòng này đã bị người của tôi can thiệp.

Bốn góc phòng được gắn camera siêu nhỏ, quay rõ mọi chi tiết.

Trên màn hình giám sát.

Không gian bên trong mờ ảo, mùi mờ gợi cảm.

Bạch Nhu mặc váy hai dây ôm sát, càng lộ đường cong quyến rũ.

Trên gương mặt là nụ cười chuyên nghiệp, nhưng không giấu được nét tiều tụy và hồi hộp.

Cô ta gồng mình lên, cố giữ phong thái, hy vọng nắm được Vương tổng — cứu cánh cuối cùng để cứu vãn sự nghiệp.

Với hơn một tháng dưỡng thương hậu phẫu, bộ ngực “nâng cấp lần hai” của cô ta giờ càng thêm “đồ sộ”.

Dù trải qua hai lần phẫu thuật trong thời gian ngắn khiến cơ thể không thoải mái, hôm nay, cô ta buộc phải chịu đựng.

Chỉ cần lấy được Vương tổng — là có cơ hội đổi đời.

Còn Vương tổng thì… đôi mắt háo sắc không kiêng nể đảo qua đảo lại trên người cô ta, tính toán xem bỏ ra bao nhiêu là vừa đủ “mua” cô hot girl từng gây bão.

Tôi cười lạnh trước màn hình.

Một người thì muốn dùng thân thể để đổi lại danh tiếng, một người thì muốn lợi dụng người sa cơ thất thế.

Quá hợp.

“Bạch à… cái vụ ở dạ tiệc ấy hả, khụ khụ, cũng hơi… nhưng không sao đâu.” — Vương tổng cười cợt.

“Anh đây thích mấy cô thẳng tính thật thà như em ấy chứ!”

“Chỉ cần em ngoan ngoãn, đi theo anh, bảo đảm không thiếu gì tài nguyên đâu ha…”

Ông ta vừa nói vừa dí sát mặt đầy dầu mỡ tới gần, tay thì chầm chậm mò đến “khu vực nổi tiếng” mà ông ta thèm khát bấy lâu.

Bạch Nhu trong lòng ghê tởm muốn ói, nhưng cố nhịn.

Cô ta thậm chí còn hơi ưỡn người, sẵn sàng hy sinh vì mục tiêu.

Đúng lúc đó—

“Ting~” Tiếng chuông cửa vang lên.

Bàn tay của Vương tổng khựng lại giữa không trung, nhíu mày khó chịu:

“Ai vậy?! Không phải nói đừng làm phiền rồi à?!”

Ngoài cửa, giọng lễ tân trẻ vang lên lễ phép:

“Xin lỗi đã làm phiền ông Vương. Có một vị tiểu thư nghe nói ông ghé qua đặc biệt nhờ tôi mang tặng một chai rượu vang Margaux 1997, chúc ông và cô Bạch có một buổi tối vui vẻ.”

Rượu Margaux hảo hạng?

Tâm trạng bực bội của Vương tổng lập tức được thay thế bằng sự sĩ diện.

Ông ta nở nụ cười:

“Ra mở cửa đi, bảo bối.”

Bạch Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thầm cảm ơn chai rượu đến đúng lúc — cứu cô khỏi bàn tay nhớp nháp kia.

Cô ta bước đến, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa, khẽ mở hé ra để lấy khay rượu.

Ngay giây phút khe cửa mở ra…

Người phục vụ bên ngoài hình như vấp phải cạnh cửa, cả người chúi về phía trước!

“RẦM!!”

Cả chai Margaux to đùng, còn trong xô đá lạnh, kèm cây khui rượu bằng kim loại,

đập thẳng vào bầu ngực bên trái căng tròn của Bạch Nhu!

Và sau đó—

“Oe……!!”

Một tiếng lừa hí, còn vang vọng và chói tai hơn cả tiếng gà gáy ở thảm đỏ Hoa Phong, như thể loa công suất lớn mất kiểm soát vang dội trong phòng VIP!

Nụ cười đắc ý trên mặt Vương tổng lập tức đóng băng tại chỗ.

Ngay sau đó là sự hoảng loạn tột độ và cảm giác ghê tởm sinh lý.

m thanh kỳ dị phát ra từ ngực ngay sát bên, như tiếng lừa phát điên rít lên giữa đêm khuya, đâm thẳng vào não, vang vọng tận óc.

“Không phải là tiếng gà sao?! Sao giờ lại thành lừa hí rồi?! Cái ngực của cô là thứ tà môn gì vậy hả?! Biết đổi giọng luôn à?!” — Vương tổng hét toáng lên, đầy phẫn nộ.

“Vũ khí gì chứ?! Rõ là cái… chuông cảnh báo gia súc di động thì có!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)