Chương 1 - Âm Thanh Của Lừa Dối
Mười năm trước, để cứu Cố Thừa Xuyên, tôi bị xe tải đâ/m, mất thính lực và nửa khuôn mặt cũng bị hủy hoại.
Thế nhưng anh vẫn bất chấp sự phản đối của cả gia đình, kiên quyết cưới tôi làm vợ.
Sau khi kết hôn, anh càng yêu chiều tôi như báu vật, cả thành phố Bắc Kinh không ai là không ghen tị với tôi.
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới. Thính lực tôi đã hồi phục, tôi gọi cho anh, chỉ vì muốn tận tai nghe anh nói một câu: “Anh yêu em.”
Điện thoại vừa kết nối, tôi còn chưa kịp cất lời thì một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
“Anh à, tối nay anh thật sự không về biệt thự với chị ấy sao?”
Toàn thân tôi cứng đờ.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc – giọng nói đã khắc sâu trong ký ức suốt mười năm nay.
“Dao Dao, đừng nhõng nhẽo nữa.”
“Nhưng điện thoại của anh vẫn đang sáng… hình như là chị ấy gọi tới…”
Cố Thừa Xuyên bật cười nhạt, câu tiếp theo khiến tôi lạnh người.
“Không sao đâu, cô ta bị điếc, không nghe được gì đâu.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi tiếp theo—
Một loạt âm thanh ám muội vang lên qua điện thoại, như từng nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
…
Tôi đứng chết lặng tại chỗ. Việc lấy lại thính lực, thứ lẽ ra nên là một niềm vui… giờ phút này, lại giống như cửa ngõ dẫn thẳng xuống địa ngục.
âm thanh ám muội kia vẫn chưa dừng lại. Tôi không dám tưởng tượng cảnh tượng bên kia điện thoại đang diễn ra những gì.
Vài phút sau, giọng Lâm Dao khẽ thở dốc, mang theo dư vị hoan ái:
“Anh hư quá… dây áo của em cũng bị kéo đứt rồi…”
Giọng Cố Thừa Xuyên khàn đặc nhưng lại vô cùng chiều chuộng:
“Là em tự trêu chọc anh trước đấy chứ.”
“Vậy… tối nay anh có về không? Nhỡ chị ta phát hiện thì sao…”
Giọng anh lập tức trầm xuống, lạnh như băng, như thể chỉ cần nhắc đến tôi đã khiến anh thấy ghê tởm.
“Cô ta không dám.”
“Một kẻ tàn phế phải sống dựa vào tôi nuôi, lấy tư cách gì mà quản tôi?”
“Dao Dao, em không ngoan rồi, đang làm nghiên cứu mà không chuyên tâm gì cả…”
Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống đất. Tôi quên cả việc ngắt máy.
Giọng của Lâm Dao lại vang lên từ loa, xen lẫn tiếng cười độc địa:
“Anh à, điện thoại vẫn chưa tắt kìa, em sợ…”
Anh cười nhẹ hai tiếng, dịu giọng dỗ dành:
“Cô ta bị hỏng máy trợ thính rồi, cái mới anh vẫn chưa đưa. Ôn Tri Hạ nghe không được đâu. Ngoan, tiếp tục nhé.”
Tôi không thể nghe thêm nữa. Loạng choạng chạy về nhà.
Cơm trong bếp đã nguội ngắt, đồng hồ chỉ đúng mười giờ đêm, nhưng Cố Thừa Xuyên vẫn chưa về.
Tôi theo phản xạ sờ lên tai mình – trống rỗng. Rồi lại đưa tay đeo chiếc máy trợ thính cũ lên.
Kim đồng hồ dịch dần đến một giờ sáng, cửa mới vang lên tiếng khóa điện tử.
Anh ta cuối cùng cũng về.
Mùi nước hoa ngọt ngào quen thuộc xộc thẳng vào mũi khiến tôi buồn nôn.
Vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ta lập tức hiện rõ sự khó chịu.
“Sao còn chưa ngủ?”
Tôi ngẩng đầu, giả vờ không nghe thấy, đưa tay ra hiệu:
“Anh nói gì vậy?”
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
Dưới ánh trăng, tôi thấy khóe môi Cố Thừa Xuyên khẽ nhếch lên. Anh ta cũng đưa tay làm động tác:
“Chỉ là hình thức thôi. Luận văn của Dao Dao gặp trục trặc, anh phải trao đổi với cô ấy.”
Anh ta nói rất thản nhiên, rồi lấy từ cặp tài liệu ra một chiếc hộp, ném cho tôi.
Là máy trợ thính đời mới nhất. Anh ta ra hiệu bảo tôi đeo thử.
Vừa mở hộp ra, giọng nói của anh lập tức vang lên bên tai, rõ mồn một.
“Dao Dao chọn cho em đấy. Thế nào, hợp chứ?”
“Cô ấy nói cái cũ của em xấu quá. Cái này mới, nhỏ gọn, nhét vào tai không ai nhìn thấy.”
Anh ta ngừng lại, rồi lấy tay chạm vào vết sẹo trên mặt tôi, tiếp lời:
“Cái này còn có phụ kiện đi kèm, đeo vào nhìn đỡ… gây buồn nôn hơn.”
Anh ta cúi xuống sát tôi, mùi thơm nồng ấy khiến tôi muốn nôn mửa.
Sau khi giúp tôi đeo lên, anh lại thay đổi thái độ, giả vờ quan tâm:
“Tri Hạ, anh vừa khen em đấy. Đeo cái này nhìn xinh hơn thật mà. Em thấy sao?”
“Nói chung là, quà cũng đưa rồi, anh đi tắm rồi ngủ đây.”
Anh ta tiện tay vứt áo sơ mi lên ghế sofa, điện thoại từ túi rơi ra.
Màn hình vẫn còn sáng — cuộc gọi video vẫn chưa kết thúc.
Lâm Dao đang nhìn thẳng vào camera, mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh ta, vừa cười vừa nói:
“Anh đúng là nhẫn tâm thật đó.”
“Nhưng anh cũng nghe lời ghê ha, em bảo nói mấy câu đó trước mặt chị ta, ai ngờ anh thật sự nói luôn. Dao Dao sẽ thưởng cho anh.”
Cô ta cười khúc khích, rồi giơ một món đồ lên trước camera.
Là chiếc cà vạt mà tuần trước tôi vừa chọn cho Cố Thừa Xuyên.
“Cà vạt của anh, em cất giúp rồi.”
“Vừa nãy… anh siết chặt quá, in cả dấu đỏ trên tay em đây này.”
Cô ta giơ cổ tay lên trước ống kính, khoe vết hằn mờ mờ đỏ au.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Cầm lấy hộp máy trợ thính, tôi ném thẳng về phía cửa phòng tắm.