Chương 4 - Âm Thanh Của Kẻ Thù
Sáng hôm sau, cửa nhà đã bị gõ.
Tôi vừa mở cửa, liền thấy chú Trương xách đồ ăn sáng, cười tươi rói lộ cả hàm răng.
“Con bé à, tối qua chú Trương dọa cháu sợ rồi đúng không? Chú đặc biệt mua đồ ăn sáng đến xin lỗi nè.”
Tôi vội từ chối, bảo không cần đâu.
Dù sao ông cũng là cha của người bạn đã khuất.
Nghĩ đến việc ông sớm mất con gái, cô đơn sống một mình, Tôi cũng chẳng nỡ trách cứ gì.
Nhưng chú Trương cứ khăng khăng nhét đồ ăn vào tay tôi.
“Cầm đi, ăn sáng cho đàng hoàng, Nhân tiện nhắn với ba cháu hộ chú một tiếng, Bảo lâu rồi hai người chưa gặp, kêu ông ấy có rảnh thì qua đây nhậu với chú một bữa.”
Tôi đành phải gật đầu đồng ý.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, ánh mắt lấp lửng của ông ta lại như có như không lướt vào bên trong nhà.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thêm, theo phản xạ tự nhiên đã nhanh tay đóng cửa lại.
Cảm thấy có chút lạ, tôi men theo ánh nhìn vừa rồi của ông, đi vào trong nhà, đảo mắt nhìn quanh.
Nhưng chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Năm đó, sau khi ba tôi kiếm được một khoản tiền kha khá, cả nhà chuyển về căn hộ lớn gần trung tâm thành phố.
Lúc đầu mẹ tôi đề nghị bán căn nhà cũ này đi.
Nhưng ba tôi kiên quyết không chịu.
Ông thường nói, đây là nơi ông lớn lên, sợ sau này già rồi lại thấy nhớ nhung rồi hối hận.
Tôi và em trai cũng đồng tình với ba.
Dù sao nơi này cũng lưu giữ rất nhiều ký ức tuổi thơ của chúng tôi.
Ví như chiếc giường lớn trong phòng tôi, tủ quần áo, con gấu bông nhỏ trên kệ sách.
Tất cả đều y hệt như xưa.
Mỗi một chi tiết đều khiến tôi nhớ lại những ngày tháng vui vẻ bên Nhuyễn Nhuyễn.
5
Trên đường lái xe về nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Là em trai đưa vợ về nhà ăn cơm.
Cơm nước gần như xong hết, chỉ còn chờ mỗi tôi.
Tâm trạng tôi bỗng tốt hẳn lên, vui vẻ đồng ý.
Nghiêng đầu nhìn sang ghế phụ, thấy con gấu bông đang ngồi đó, tôi bất giác mỉm cười.
Đây là món đồ Nhuyễn Nhuyễn từng yêu thích nhất.
Mỗi lần đến nhà tôi, cô ấy đều ôm nó rất lâu, không chịu buông tay.
Tôi vẫn nhớ ánh mắt tiếc nuối của cô ấy khi ấy.
“Cậu thật may mắn, có ba mẹ đều là công chức nhà nước, lại thương yêu cậu đến vậy.
Khác hẳn với ba tớ, chẳng làm được việc gì ra hồn, nợ nần chồng chất, đến tiền mua đồ chơi cho tớ cũng không có.”
Tôi đã cười và nói sẽ tặng luôn con gấu này cho cô ấy.
Không ngờ cô ấy lại dứt khoát từ chối.
“Quân tử không lấy thứ người khác yêu thích. Tớ biết cậu cũng rất thích nó, đây còn là quà sinh nhật năm ngoái của cậu nữa. Là bạn thân của cậu, sao tớ có thể giành giật được chứ.”
“Chỉ cần thỉnh thoảng được đến ôm một lúc là tớ đã vui rồi.”
“Cậu bóp thử tai nó xem, mềm mềm, dễ thương lắm.”
Từ xa xa, tôi thấy ba đang đứng dưới khu nhà chờ tôi.
Dòng ký ức lập tức bị kéo về hiện thực.
Tôi dừng xe lại, cố nén nước mắt, gượng gạo chào ông một tiếng.
Ánh mắt ông lập tức rơi chuẩn xác lên con gấu bông ở ghế phụ.
“Ai cho con quay về nhà cũ thế?”
Tôi hơi khựng lại, mới nhẹ giọng giải thích: “Tự nhiên con nhớ Nhuyễn Nhuyễn quá, nên quay lại xem một chút.”
Thấy sắc mặt ông, tôi nghĩ ông sẽ nổi giận.
Không ngờ ông lại cười lớn một cách bất thường.
Đến khi thấy vẻ mặt tôi nghi hoặc, ông mới dừng lại, khoác vai tôi bước vào hành lang.
“Đã nhớ chuyện xưa thì cứ để con gấu ở chỗ đẹp một chút. Mỗi ngày nhìn ngắm, đừng có như trước đây, vứt nó đi rồi lờ tịt đi luôn.”
Tôi cảm thấy trong lời ông như có ẩn ý.
Nhưng cảm giác tội lỗi khiến tôi chưa kịp nghĩ sâu thêm.
Cái chết của Nhuyễn Nhuyễn đã để lại vết sẹo trong tim tuổi thơ của tôi, khiến tôi rất lâu sau đó không dám đụng vào con gấu này.
Nó bị tôi vứt quên trong thùng giấy cũ.
Nghĩ lại, có lẽ là mẹ tôi đã lén lấy ra và đặt nó lại lên giá đầu giường trước khi rời đi?
Tôi đang suy nghĩ thì đã nghe tiếng bước chân mẹ ra mở cửa.
“Bình thường sáng nay gọi cho con mà điện thoại lại báo tắt máy là sao vậy?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Tối qua hết pin, sáng nay mới sạc trong xe.”
Mẹ không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhắc tôi mau vào rửa tay ăn cơm.
Khi đi ngang qua em trai, tôi thở dài một tiếng.
“Còn nhớ hồi nhỏ tụi mình thích nhất là chơi trốn tìm không? Em lúc nào cũng chui vào tủ quần áo của chị, mà chị lần nào cũng phải giả vờ tìm không thấy.”
Nói xong, tôi lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chiếc tủ tôi chụp sáng nay.
“Nhìn nè bao nhiêu năm rồi mình không quay lại, mà cái tủ vẫn còn nguyên vẹn. Có thấy nhớ không?”