Chương 5 - Âm Thanh Bí Ẩn Trong Thế Giới Giả Mạo
Cô ta không kịp chờ đợi, vội vàng trèo xuống khỏi bệ cửa sổ, lao đến giật lấy tờ giấy trong tay tôi, ôm chặt như sợ tôi đổi ý.
Viện trưởng Trương cùng ba mẹ tôi định nói gì đó, nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu, ngăn họ lại.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Giang Duệ, từng từ từng chữ rõ ràng như đinh đóng cột:
“Giang Duệ, kể từ hôm nay, tôi – Giang Nghi – và cô, cắt đứt mọi quan hệ. Cô đi đường lớn của cô, tôi đi cây cầu độc mộc của tôi.”
Nói xong, tôi quay người bước đi, không hề ngoảnh lại dù chỉ một chút.
Anh trai tôi theo sát phía sau, trước khi đi còn ngoái đầu lại, nhép miệng một câu về phía Giang Duệ:
“Đồ ngu.”
Giang Duệ siết chặt tờ “đơn xin thôi học” mà cô ta mơ ước, cười như kẻ điên.
Cô ta không hề biết — tờ đơn đó chỉ là một tờ giấy viết tay tôi mua đại ở tiệm văn phòng phẩm dưới lầu bệnh viện, bắt chước nét chữ của mình viết chơi thôi.
Còn giấy báo trúng tuyển thật sự, từ lâu tôi đã cất kỹ ở nơi an toàn nhất.
Và điều quan trọng nhất là — cô ta cũng chẳng hề hay biết rằng, ngay trong lúc cô ta đang “diễn” đến cao trào, thì Viện trưởng Trương đã âm thầm sắp xếp, đổi bác sĩ điều trị chính của cô ta… thành một chuyên gia tâm thần hàng đầu toàn quân.
09
Kể từ sau khi Giang Duệ “giành” lấy tờ giấy báo trúng tuyển giả, thế giới của tôi liền trở nên yên tĩnh hẳn.
Cô ta ôm tờ giấy vô dụng đó, hớn hở xuất viện, thậm chí còn chẳng buồn quay về nhà họ Giang. Nghe nói là được tên “Vương thiếu” kia đến đón đi.
【Hừ, nhà họ Giang thì là cái thá gì? Đợi tao chính thức trở thành sinh viên Thanh Hoa, lại còn gả vào nhà họ Vương, để xem tụi bay có quỳ xuống liếm giày tao không!】
Cả nhà tôi, thậm chí là cả ba của Vương thiếu – ông Vương, chỉ yên lặng nhìn cô ta “tự đào hố chôn mình” bằng ánh mắt… thương hại như nhìn một đứa thiểu năng.
Thời gian trôi nhanh, tháng Chín cũng đến.
Tôi mang theo tờ giấy báo trúng tuyển thật sự, dưới sự hộ tống của cả nhà, bước vào khuôn viên trường Thanh Hoa.
Hôm khai giảng, trời nắng đẹp, tôi mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, đứng giữa hàng ngũ tân sinh viên, lòng đầy mong chờ với tương lai phía trước.
Còn bên kia, cái kết của Giang Duệ thì… chẳng chút huy hoàng gì cho cam.
Cô ta hí hửng cầm tờ đơn xin thôi học giả và bộ hồ sơ học sinh giả mạo, nghênh ngang chạy đến Đại học Thanh Hoa báo danh.
Kết quả? Có thể đoán trước.
Bị thầy cô phòng tuyển sinh vạch mặt tại chỗ, lập tức bị giao nộp cho đồn cảnh sát.
Làm giả hồ sơ tuyển sinh vào trường đại học quốc gia – đây không phải chuyện nhỏ đâu.
Vừa nghe tin Giang Duệ bị bắt, Vương thiếu sợ mất mật, lập tức tuyên bố cắt đứt quan hệ với cô ta.
Còn ông Vương thì khỏi nói, lo bị vạ lây nên trong đêm đã quẳng hết đồ đạc của cô ta khỏi khu nghỉ dưỡng.
Giang Duệ, từ đó hoàn toàn bị mọi người ruồng bỏ.
Tệ hơn nữa, tin “tốt lành” từ bệnh viện cũng đồng thời được gửi tới.
Theo đánh giá chuyên môn của bác sĩ tâm thần hàng đầu quân khu, Giang Duệ mắc chứng “rối loạn nhân cách thể hiện” nghiêm trọng, kèm theo ảo tưởng bị hại cấp độ nặng, và được khuyến nghị cưỡng chế nhập viện điều trị dài hạn.
Lúc cảnh sát và bác sĩ đến tìm, cô ta đang đứng giữa đường gào thét như một kẻ điên:
“Tôi mới là nhân vật chính! Cô ta là kẻ trộm! Cô ta ăn cắp cuộc đời của tôi! Các người đều là NPC!”
【Không thể nào! Không thể nào! Tôi là nữ chính cơ mà! Tôi là con gái được ông trời chọn! Tụi bay đều là nhân vật nền thôi!】
Tiếc là… chẳng còn ai thèm quan tâm đến những lời điên loạn đó nữa.
Ngày cô ta bị đưa đi, bầu trời xám xịt, u ám.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Tôi đứng trên ban công ký túc xá, từ xa lặng lẽ nhìn theo chiếc xe cấp cứu dần khuất bóng.
Trong lòng — không một gợn sóng.
Tất cả, đến đây… là kết thúc rồi.
10
Cuộc sống đại học còn rực rỡ hơn tôi từng tưởng tượng.
Tôi gia nhập hội sinh viên, tham gia câu lạc bộ tranh biện, thành tích học tập luôn thuộc top đầu.
Năm hai, Chu Thụy Hoài trở về từ biên giới.
Anh đã lập công lớn, trên vai lại có thêm một ngôi sao quân hàm.
Hôm đó anh đến trường thăm tôi, mang theo hẳn một bao tải kẹo sữa Đại Bạch Thố đúng như lời đã hứa.
Anh mặc thường phục, đứng dưới gốc ngân hạnh trước ký túc xá nữ, ánh hoàng hôn kéo bóng anh thành một vệt dài dịu dàng.
Anh nhìn tôi, ánh mắt còn dịu dàng hơn cả ánh chiều tà.
“Giang Nghi,” – anh nói – “anh đã nộp đơn xin kết hôn rồi, cấp trên cũng duyệt rồi.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Ai… ai nói là em muốn lấy anh chứ?”
Anh bật cười, tiến lên một bước, kéo tôi ôm vào lòng.
Vòng tay anh rộng rãi, ấm áp, mang theo cả hương nắng chiều và thoang thoảng mùi xà phòng.
“Nếu em không lấy, thì để anh cưới.” – Anh cúi đầu nói khẽ bên tai tôi,
“Cả đời này, anh chỉ muốn có em.”
Sau đó, chúng tôi kết hôn.
Ngày cưới, ba tôi khóc như một đứa trẻ, anh trai tôi uống say bí tỉ, nắm chặt tay Chu Thụy Hoài dặn đi dặn lại phải đối xử tốt với tôi.
Mẹ tôi nắm tay tôi, đeo cho tôi chiếc vòng ngọc truyền đời của gia đình, dịu dàng nói:
“Nghi Nghi, con mãi mãi là niềm tự hào của mẹ.”
Cuộc sống sau hôn nhân nhẹ nhàng mà hạnh phúc.
Chỉ cần có thời gian, Chu Thụy Hoài sẽ lập tức về nhà với tôi. Anh vụng về học nấu ăn, gắp hết món tôi thích vào bát tôi, những đêm tôi thức khuya làm luận văn, anh sẽ nhẹ nhàng khoác áo cho tôi từ phía sau.
Chúng tôi hiếm khi nhắc đến Giang Duệ.
Tôi chỉ biết, cô ta vẫn đang được điều trị tại bệnh viện tâm thần, chưa từng được thả ra lần nào.
Có một lần, tôi hỏi Chu Thụy Hoài:
“Lúc trước… anh thật sự định ly hôn với em sao?”
Khi đó anh đang gọt táo, tay khựng lại trong chốc lát.
Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn tôi:
“Phải.”
“Vậy tại sao sau đó…”
“Bởi vì…” – Anh đưa miếng táo đã gọt sẵn đến trước miệng tôi, khóe môi khẽ cong lên đầy dịu dàng,
“Anh đã nghe thấy cô ta nói muốn khiến em phải khóc lóc rời khỏi nhà anh, còn muốn chiếm lấy anh.”
“Vậy… rồi sao?”
“Rồi thì…” – Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt vừa kiên định vừa sâu thẳm –
“Anh nghĩ, trên đời này, người duy nhất có thể khiến em khóc… chỉ có thể là anh.
Và người có thể chiếm lấy anh… cũng chỉ có em.”
Lời anh nói, vừa bá đạo vừa dịu dàng, từng chữ đều khắc sâu vào tim tôi.
Tôi cắn một miếng táo — ngọt đến lạ.
Nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng đổ bóng xuống sàn nhà, ánh sáng ấm áp như nhuộm vàng thời gian. Mọi thứ tĩnh lặng, yên bình.
Tôi biết, tôi không phải nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết nào cả.
Tôi là chính tôi — Giang Nghi.
Và cuộc đời của tôi…
Chỉ mới vừa bắt đầu từ hôm nay.
(Toàn văn hoàn)