Chương 6 - Âm Mưu Từ Bình Luận
8
“Anh trai cậu không muốn cưới tôi thì cứ nói thẳng. Nhưng anh ta lại đi ngoại tình với Trình Lộ Dao, còn bày trò để tôi lên giường với cậu, tự ý sửa nguyện vọng 985 ở siêu đô thị của tôi thành cái cao đẳng rẻ tiền ở biên giới, chỉ để mượn bụng tôi đẻ con rồi hại chết tôi. Đó không chỉ là tồi, mà là không có nhân tính. Còn con cưng của cậu, Dao Dao, cũng dính líu không ít.”
Tôi tuôn hết bí mật của Giang Viễn ra một mạch.
Muốn lôi kéo thêm một “đồng minh”.
Giang Bạch im lặng rất lâu mới tiêu hóa xong:
“Chị nói cái gì?”
“Tôi còn mặt mũi hỏi nữa à?” Tôi cười khẩy. “Đừng nói với tôi là tối qua cậu hì hục cả đêm còn tưởng mình nằm mơ. Dù có say, mơ hay thật, cậu là người lớn rồi mà không phân biệt được à? Không tin thì tự đi xem camera trong nhà đi.”
Giang Bạch trợn tròn mắt, đạp phanh gấp.
Xong rồi!
“Rầm” một tiếng trầm đục.
Xe rung lên một cái.
Chúng tôi bị đâm từ phía sau.
【Tôi thấy nữ phụ nói đúng thật! Không yêu thì đừng làm tổn thương.】
【Tôi cảm giác nữ phụ tỉnh táo thế này nhìn cũng ngầu phết, đêm đó liệu có hiểu lầm gì không?】
【Làm sao giờ? Tôi hơi thích couple em trai và nữ phụ rồi đấy! Fan nữ chính đừng chửi tôi nhé.】
【Đồng cảm! Cần gì phải bắt cả hai anh em làm fanboy nữ chính chứ?】
【Chết rồi! Mưa to cộng thêm tai nạn xe, Dao Dao sắp gặp chuyện rồi.】
【Sao chẳng ai quan tâm nữ chính vậy? Toàn đi đẩy thuyền nữ phụ với em trai à?】
Tôi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Đừng vội.
Chút nữa mày sẽ phải lo!
Vụ va chạm này không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ.
Tôi cũng chẳng còn gì để mất.
Vì đâm vào chúng tôi không ai khác, chính là Giang Viễn, mà Trình Lộ Dao cũng ở trên xe anh ta.
Giang Viễn dầm mưa bước xuống xe, gõ cửa kính xe chúng tôi.
Tôi bắt đầu diễn kịch, gào lên với anh ta:
“Giang Viễn, anh muốn đâm chết chúng tôi à?”
Giang Bạch vội nói chắc nịch:
“Anh tôi chắc chắn không cố ý.”
“Không chết được! Tôi tự biết chừng mực.” Giang Viễn nhìn lạnh đến đáng sợ. “Xuống xe! Về với tôi.”
Giang Bạch sững người:
“Anh cố ý à? Anh điên rồi sao?”
Tôi quay đầu nhìn chiếc xe phía sau.
Trình Lộ Dao không biết phát bệnh gì, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Tôi nhắc Giang Viễn:
“Cô em yêu quý của anh trông không ổn kìa, không đi xem à?”
Giang Viễn quay về xe, thấy tôi không nói dối thì sợ tái mặt:
“Dao Dao, em làm sao vậy? Đừng dọa anh!”
Trình Lộ Dao mồ hôi lạnh vã đầy người, mắt vẫn ánh lên toan tính:
“Em không sao! Anh mau đi đuổi theo chị Tống, đừng để em cản trở tương lai tươi đẹp của hai người.”
Giang Viễn bế bổng Trình Lộ Dao, leo lên xe chúng tôi:
“Xe anh chết máy rồi, nhanh, đổi đường đi bệnh viện.”
Giang Bạch nhìn tôi, lưỡng lự.
“Tại sao nhìn nó?” Giang Viễn quát. “Vào được Hải thị Tài chính thì sao? Cuối cùng không phải cũng gả vào nhà Giang chúng tôi đẻ con à? Chi bằng theo tôi về Vân thị sinh luôn đi, đừng quan tâm nó, lái xe đến bệnh viện!”
Giang Bạch không tin nổi:
“Giang Viễn, anh nói chuyện đừng quá đáng vậy được không? Người ta cưới anh chứ đâu phải bán mình cho anh.”
Trình Lộ Dao đúng lúc thều thào kêu lên, run càng dữ hơn:
“Giang Viễn, em không thở được.”
“Đi bệnh viện!” Tôi lạnh giọng ngắt lời cuộc cãi vã.
Giang Viễn nhìn tôi bằng ánh mắt “tôi biết ngay em không nỡ bỏ tôi”, đầy ngông nghênh.
Thấy tôi gật đầu, Giang Bạch lập tức khởi động xe, chuyển làn rẽ trái.