Chương 3 - Âm Mưu Từ Bình Luận

3

Tôi liếc nhanh đồng hồ trên bàn.

Chỉ còn 18 phút.

Không còn thời gian nữa.

Giang Viễn đưa ra một lời giải thích chẳng biết thật hay giả:

“Dì Trình lúc xin ứng trước lương với quản gia đã nói chuyện đó. Nhưng trước lúc nãy, anh không hề biết chủ xe sang là em.”

“Đủ rồi!” Tôi cắt lời Giang Viễn, lạnh lùng nói với Trình Lộ Dao, “Phiền cô về nói với ba cô, tôi sẽ không truy cứu chuyện ông ấy chạy ngược chiều làm trầy xe tôi, một đồng cũng không cần đền.”

Tôi dùng sức đẩy cửa ra.

Giang Viễn vẫn không buông tay:

“Em trước nói không truy cứu, sau lưng lại sai người gây khó dễ còn ít à? Anh không tin.”

Cứ kéo dài nữa là điểm 650 của tôi toi luôn.

Tôi hỏi anh ta muốn thế nào mới tin?

Giang Viễn nghiêm mặt, suy nghĩ rồi ngang ngược nói:

“Thứ nhất, em phải tự mình gọi điện cho chú Trình, xin lỗi chuyện đụng xe làm đổ xe trái cây của ông ấy.”

Lão già đó lái xe ba bánh độ chế đi ngược chiều, tôi là nạn nhân còn bồi thường cho ông ta mười ngàn tiền trái cây.

Giờ còn bắt tôi xin lỗi?

Rõ ràng là cố ý làm khó.

“Được! Để tôi đi vệ sinh xong sẽ gọi ngay.”

Tôi buộc phải biết nhún nhường, phải sửa lại nguyện vọng đã.

Nhưng bọn họ cứ không cho.

Trình Lộ Dao tròn mắt, ánh mắt ươn ướt đáng thương, giọng mỉa mai:

“Vừa hay quá ha, tôi đến thì tiểu thư Tống lại phải đi vệ sinh, khéo thật đấy!”

Ý là tôi giả vờ chứ gì!

“Gọi ngay đi!” Giang Viễn tức giận kéo tôi ra khỏi nhà vệ sinh.

Lực tay anh ta mạnh đến mức tôi không có đường giãy giụa.

Trong lúc loạng choạng, chiếc laptop mini tôi giấu trong áo rớt ra, rầm một tiếng vang lên.

Tiêu rồi!

Cả không khí như đông cứng lại.

“Tống Tri Ý, em lén cầm laptop vô nhà vệ sinh làm gì?” Giang Viễn lạnh giọng ép sát tôi, “Không phải là muốn liên lạc với ai để hại chú Trình đấy chứ?”

Tôi luống cuống nhặt máy lên:

“Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi không được xem phim ngắn khi đi vệ sinh à?”

“Em nghĩ anh tin chắc?” Giang Viễn đưa tay giật lấy laptop, “Đưa đây!”

Ánh mắt lạnh lẽo, như thể đang thi hành công lý.

Không được!

Tôi phải tự nắm vận mệnh của mình.

4

【Nữ phụ này phát hiện ra gì à? Muốn đổi lại nguyện vọng sao? Sao tự nhiên thông minh thế?】

【Không phải cô ta chỉ mê yêu đương, chẳng màng sự nghiệp à?】

【Không hợp với thiết lập “não toàn yêu” của nữ phụ chút nào!】

Tôi cố hết sức giằng lại laptop với anh ta.

Nhưng vẫn không địch nổi sức đàn ông, cuối cùng máy bị giật khỏi tay.

Móng tay dài đẹp của tôi trong lúc giằng co bị gãy, rướm máu.

Mười ngón tay đau buốt đến mức tôi run lên.

Trình Lộ Dao chớp mắt nhìn tôi, giọng ngọt như mật nhưng đầy “quan tâm”:

“Trời ơi chị bị thương rồi, có cần đi bệnh viện xử lý không? Em đi cùng chị nhé?”

Ánh mắt tôi lướt qua bụng cô ta.

Có lẽ chỉ khi làm rõ chuyện cái tử cung bị cắt đi kia rốt cuộc liên quan gì đến tôi, thì bánh xe số phận mới có cơ hội đổi hướng.

Nhưng bây giờ, thời gian hết hạn điền nguyện vọng chỉ còn 13 phút.

“Được! Tôi gọi ngay.”

Tôi vội vàng móc điện thoại ra, tranh thủ từng giây.

Giang Viễn lại đưa điện thoại của anh ta qua.

Trên màn hình đang hiện cuộc gọi đi.

Anh ta lưu tên liên lạc là “Bác Trình”.

Đầu dây bên kia không bắt máy.

Giang Viễn kiên trì bấm gọi đến lần thứ 5.

Cuối cùng cũng có người nhấc máy, anh ta mở loa ngoài rồi ra hiệu cho tôi nói.

Tôi nói ngắn gọn rõ ràng:

“Tôi là chủ xe hôm qua va quẹt với xe trái cây của bác. Rất xin lỗi vì đã làm đổ trái cây của bác. Chi phí sửa xe tôi tự chịu, bác không cần lo.”

“Cái gì? Mày có tiền thì ngon lắm à? Nghĩ mình giàu rồi coi thường người khác hả?”

Giọng đối phương gào lên, như muốn chui ra khỏi điện thoại đấm tôi.

“Tao, Lão Trình, làm gì tự tao chịu. Bao nhiêu tao đền đủ…”

Tôi cười giả lả, diễn cho tròn vai:

“Bác hài hước thật. Cảm ơn bác đã hiểu chuyện, cháu biết bác là người rất biết điều. Tạm biệt bác nhé!”

Nói rồi tôi ấn tắt máy luôn.

【Nữ phụ này đang qua loa lấy lệ, không thể để cô ta thoát được như vậy】

【Cô ta hờ hững coi thường người khác, nhìn người ta phát điên mà mặt vẫn tỉnh bơ, kiểu này mới đáng sợ đấy】

【Loại người có nhân cách kiểu DPD là kinh khủng nhất】

Hình như làm gì cũng sai.

Bất cứ hành động nào cũng bị phóng đại.

Không thể thoát khỏi cái mác “nữ phụ ác độc” mà kịch bản sắp đặt.

“Ba tôi còn chưa nói xong mà chị cúp máy luôn?”

Trình Lộ Dao giận mà vẫn ra vẻ yếu đuối, ánh mắt trách móc:

“Đừng tưởng nhà chị giàu mà muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không sợ đâu.”

Giang Viễn nắm chặt tay Trình Lộ Dao, dịu dàng dỗ dành:

“Yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chú Trình.”

Nói rồi anh ta lạnh mặt quay sang ra lệnh cho tôi.

“Thứ hai, ngoài nói rõ không cần bồi thường, em còn phải chuyển thêm chút tiền an ủi cho ông ấy. Bác đã sợ hãi suốt một ngày một đêm, còn nằm liệt giường vì bán máu quá nhiều, em nên bồi thường chút.”

“Tôi chuyển ngay 200.000 cho ông ta, vậy đủ chưa?” Tôi tức đến mức tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run lên. “Mã QR đâu.”

“Chị lại muốn lấy tiền sỉ nhục người khác à?” Trình Lộ Dao mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, cắn môi dưới.

Thời gian điền nguyện vọng chỉ còn 10 phút.

Tôi sắp bị hai kẻ này chọc phát điên rồi.

Tại sao chứ?

Người nghèo tự trọng cũng quá dữ dội đi?

Báo cáo