Chồng tôi, Hàn Khải Minh, nửa đêm đột ngột phát bệnh ti//m. Tôi lập tức gọi 120 đưa anh ấy vào viện cấp cứu.
Trên đường đến bệnh viện, tôi sợ nửa đêm gọi điện sẽ làm bố mẹ chồng hoảng hốt nên không dám gọi trực tiếp. Tôi chỉ gửi cho mẹ chồng một tin nhắn WeChat:
“Mẹ ơi, nhà mình xảy ra chuyện rồi. Mẹ thấy tin thì liên lạc với con ngay.”
Tôi nghĩ chắc bố mẹ chồng đã ngủ say. Thế nhưng chưa đầy một phút, mẹ chồng đã trả lời.
Và nội dung tin nhắn khiến toàn thân tôi lạnh toát.
“Thế nào, thành công chưa? Vương Tiểu Nhã ch//ết hẳn chưa?”
“Nhất định phải chắc chắn nó ch//ết rồi mới được gọi 120!”
Tôi ch//ết sững, mắt dán chặt vào màn hình, lạnh đến mức run bắn cả người.
Vương Tiểu Nhã… chính là tôi.
Lúc này tôi mới sực nhớ —— Tôi đang dùng điện thoại của Hàn Khải Minh.
Bình luận