Chương 4 - Âm Dương Nhãn

4.

“Chị Tiểu Mễ, đây là phòng của em. " Nữ chính ngốc nghếch dẫn tôi vào một khu chung cư cũ, căn chung cư gồm một phòng ngủ, một phòng khách,"Em bắt quỷ kiếm được tiền mua, còn có chút đơn sơ, chỉ có thể để chị ủy khuất ngủ cùng phòng với em.”

Suốt những ngày phải ngủ trong những căn phòng cho thuê r/ách n/át và những khách sạn bẩ/n thỉ/u, khi tôi nhìn thấy căn phòng nhỏ ấm áp này liền kích động đến chảy nước mắt.

"Chị chưa bao giờ sống ở một nơi tốt như thế này," Tôi nói với cô ấy bằng đôi mắt đẫm lệ, "Cảm ơn em gái Lâm Mạch của chị."

Lâm Mạch gật gật đầu, đưa cho tôi một bộ quần áo sách sẽ để tôi đi tắm trước.

Sau khi tôi tắm xong, lại đến Lâm Mạch đi tắm.

Ha, tôi thích thú nằm ở trên giường, đối diện với Thủy Quỷ tiểu đệ bên giường hô lên, "Hôm nay ở nhà người khác, ngươi lại cẩn thận một chút đi, ta cảm nhận được nơi này có cỗ linh lực rất thần bí."

Xin lỗi, là tôi đang xảo trá đó.

Tôi cũng không có cảm nhận được cái gì gọi là linh lực thần bí, tôi chỉ là biết Lâm Mạch có bàn tay vàng rất nghịch thiên mà thôi.

Cái bàn tay vàng này chính là xuất phát từ miếng ngọc cô ấy mỗi ngày đều mang theo trên người, là vật tổ tiên truyền lại.

Ở bên trong chính là một lão già, ông ta mê man suốt trăm năm, đến thế hệ Lâm Mạch mới tỉnh giấc.

“Chị Mễ yên tâm, Tiểu Sinh sẽ cẩn thận làm việc. "Thủy Quỷ gật đầu với tôi, sắc mặt đột biến, lại rụt rè nói," Chị... chị cũng cẩn thận.”

Tôi hài lòng gật đầu mà không hề phát hiện.

“Chị Mễ? Cô xem ra rất tự tin nhỉ? " Phía sau truyền đến giọng nam xa lạ.

Tôi quay lại một cách cứng nhắc.

Sau lưng là một làn khói sương mù đen, phía dưới màn sương là một khối tử ngọc được đặt một cách tinh tế.

Nữ chính như thế nào mà đi tắm rửa còn cởi xuống ngọc, cũng thật không coi tôi là người ngoài mà.

“Quái? "Tôi khô khan mà nuốt nước miếng.

Ông già này không phải qu/ỷ, cũng không phải tiên, tôi thiết lập cho hắn là một yêu quái vì hưởng ân huệ mà phải theo bảo hộ nữ chính đời đời.

Về phần cái gì kỳ quái, tôi quên tên rồi.

“Bổn đại gia tên Sí.”

Nga nga, nội dung vở kịch bối cảnh còn có thể tự động hoàn thiện a, cái này thiết lập vẫn là rất cừ nha.

“Sí Quái đại nhân, chào ngài." Tôi lập tức từ trên giường đứng lên, di chuyển đến bên cạnh Thủy Quỷ, ấn đầu ướt sũng của Thủy Quỷ cùng nhau cúi chào,"Chúng tiểu nhân chào hỏi ngài.”

“Ừ, không tệ." Đám sương đen giật giật, như là gật đầu, không được tự nhiên nói," Trực tiếp gọi Sí đại nhân đi, có cảm thấy có chút quái không.”

Tôi và Thủy Quỷ gật đầu giống như trống bổ.

“Linh lực của ta còn chưa thức tỉnh, ngươi đã cảm thấy? "Hắn hoài nghi lượn lờ xung quanh tôi, lại lập tức nói," Xem ra linh lực cửu ngưu nhất mao của bổn đại gia đều thập phần dư thừa.”

Tôi xấu hổ, ngoại trừ gật đầu không nghĩ ra nên làm phản ứng gì.

“Sao ngươi không đi theo Lâm Mạch, bảo vệ cô ấy? " Tôi chuyển đề tài.

“Chẳng lẽ ngươi thích xem người khác tắm?" Màn sương đen dừng một chút," Dù sao bổn đại gia cũng không có hứng thú.”

Hắn đột nhiên lại gần ta, "Linh hồn ngươi mùi vị rất thơm, nếu ta hút đi hồn lực của ngươi, ta hẳn là có thêm bảy phần linh lực.”

Tôi sợ tới mức run rẩy, nữ phụ Tiểu Mễ trong sách không hề có thiết lập này.

Chẳng lẽ là do linh hồn của tôi quá mức tinh khiết?

"Ngươi ngửi nhầm rồi..." Tôi lẩm bẩm.

Hắn lơ lửng đến chính giữa phòng, "Nếu không ngươi cho rằng tại sao tên thủy quỷ này lại đi theo ngươi?"

Ta nghi hoặc nhìn về phía Thủy Quỷ.

Khuôn mặt trắng bệch của hắn không có lý do gì nhưng lại đỏ ửng lên, "Ta chỉ là một con qu/ỷ bình thường, ta chỉ là muốn sớm một chút được siêu sinh..."

Tôi đau lưng, lại che kín ngực, tôi tưởng mị lực của tôi đã hấp dẫn tới một q/uỷ tiểu đệ.

Vừa vặn nữ chính tắm rửa xong vào phòng, cô ấy không rõ nguyên do tôi một mình ở trong phòng lại nhìn trái nhìn phải.

“Này, Lâm Mạch, ta có thể đi ra ngoài rồi, đốt chút hương cho ta." Sí không kiên nhẫn vòng quanh cô ấy.

Lâm Mạch dù là thân thể bình thường, không thể nhìn thấy quỷ quái gì, chỉ dựa vào linh hồn ràng buộc cùng Sí đối thoại.

“Được, lão tổ tông. "Lâm Mạch nhu thuận gật đầu.

Tôi phì một tiếng bật cười.

Cái gì? Tôi nghe thấy gì? Lão tổ tông? Ha ha ha ha ha ha.

“Sao vậy chị Tiểu Mễ?”

“Cô gọi hắn cái gì?”

“Lão tổ tông a, ông ấy là tổ tông của em.”

Tôi cười muốn ch*t, cười đến lăn lộn trên giường.

Sí ngượng ngùng ho khan, "Ta chính là lão tổ tông cử đi bảo vệ gia tộc, kêu tổ tông thì có làm sao.”

Hắn ta lên tiếng, tôi lập tức đứng thẳng dậy, nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ tán thành.