Chương 4 - Alice In The Rules Land
Trong gian nhà gỗ ngoại trừ cái bàn thì không có bày trí thứ gì khác. Những nơi mà ánh mắt có thể dõi tới đều không thấy xuất hiện bóng dáng của chiếc chìa khóa…
Tôi nhấc cái bình thủy tinh tím đậm kia lên lắc lư vài lần nhưng vẫn chẳng thấy gì. Thằng nhóc lại tiếp tục hỏi: "Vậy chìa khóa ở đâu?"
Mèo Cheshire chột dạ đảo tròng mắt màu xanh lá cây, nơi khóe miệng vẫn duy trì nụ cười quỷ dị như cũ.
"Bị ta sơ ý nuốt vào rồi!"
Tất cả ngơ ngẩn nhìn nhau…
Thằng nhóc đột nhiên chụp cái đuôi mèo, không chút lưu tình đi.ên cu.ồng dốc ngược nó xuống.
"Grào! Cứu mạng!!! Phương pháp này của cậu sai rồi, không lấy được chìa khoá đâu!"
Mèo Cheshire toét miệng xin tha, phát ra tiếng kêu thê lương b.én nh.ọn đến chói tai. Nhưng ngoại trừ ói ra thứ nước ợ chua khó ngửi thì nó chẳng phun ra thứ gì nữa cả…
Lolita đã nhận được phần thưởng ♥J ở cửa thứ nhất lần đầu tiên mở miệng phát biểu: "Không phải là trong quy tắc có nhắc đến bánh quy với nước thuốc sao? Chắc chắn đó chính là mấu chốt để phá được cái vấn đề nan giải này!"
Thằng nhóc nghe vậy liền buông tay. Mèo Cheshire giống như mất hồn vội chạy trốn vào trong góc, co cụm người lại.
05.
Cả đám nhao nhao nhìn bánh quy và nước thuốc ở trên bàn. Trong kịch bản vừa xem trước đó không lâu thì sau khi Alice ăn bánh quy đã biến lớn hơn rất nhiều, còn uống nước thuốc thì sẽ thu nhỏ lại.
Chỉ cần uống nước thuốc thu nhỏ cơ thể rồi chui vào người của mèo Cheshire là có thể lấy được chìa khóa, sau đó lại ăn bánh quy để khôi phục hình thể ban đầu.
"Nhưng mà bánh quy và nước thuốc đều có độc, bảo cô ăn thì cô có ăn không?" Gã mặt sẹo vừa mở miệng đã đầy mùi thuốc súng.
Bà cụ cầm lá ♠2 không hiểu: "Mấy đứa, bà thấy trên đây rõ ràng viết là: Bánh quy có độc, nước thuốc không có độc mà?"
Một gã béo nhìn giống như sinh viên gãi đầu nói: "Giả hay thật đây? Rõ ràng là đều không có độc mà?"
Gã mặt sẹo: "Không có độc hả? Vậy thì mày uống luôn đi!"
Gã béo: "..."
Chẳng lẽ vì cái đám này may mắn quá nên mới chọn trúng được thời gian chính xác, sống sót qua cửa ải thứ nhất hay sao?
Tôi vừa định cắt ngang bọn họ để tuyên bố những quy tắc thật giả trên lá bài thì gã đeo kính đã cầm lá ♥J đứng dậy: "Mọi người đừng ồn ào nữa! Không có ai nói sai đâu, là quy tắc đã lừa chúng ta. Để tôi chia sẻ một chút về nội dung được viết trên lá ♥J này: Mỗi màu sắc đều có những thuộc tính thật giả khác nhau. ♥ là đúng còn ♠ là sai, ♦ và ♣ thì nửa thật nửa giả."
"Cho nên lá ♥2 mới là quy tắc chính xác. Bánh quy không có độc còn nước thuốc thì có độc!"
Nếu như muốn thu nhỏ tiến vào cơ thể của mèo Cheshire lấy chìa khóa thì trước hết phải uống nước thuốc, nhưng nước thuốc thì lại có độc…
Cuộc thảo luận lần nữa rơi vào thế bí.
"Mọi người cẩn thận nghĩ thử xem. Trên quy tắc chỉ nói nước thuốc có độc chứ không nói trúng độc rồi nhất định sẽ ch*t, có thể chỉ tương đương với đồ ăn bị nhiễm khuẩn thôi thì sao!"
Gã đeo kính đã đưa ra một trường hợp có thể suy nghĩ đến nhưng vẫn không ai nguyện ý nếm thử. Dù sao cũng đâu ai nắm rõ được sẽ xảy ra tình huống gì sau khi trúng độc đâu…
Trầm mặc hồi lâu, gã phát biểu tiếp: "Hay là oẳn tù xì quyết định đi! Dù sao cũng phải có một người mạo hiểm, nếu không tất cả đều sẽ bị nhốt ở đây."
Đây là phương án coi như công bằng nhất ở thời điểm hiện tại. Mọi người vây lại thành vòng tròn, bắt đầu lựa chọn bằng mu bàn tay hoặc lòng bàn tay.
Vòng một kết thúc, có năm người ra mu bàn tay và 3 người ra lòng bàn tay. Còn sót lại 3 người theo thứ tự là gã đeo kính, Lolita và gã mặt sẹo.
Vòng thứ hai bắt đầu, tôi chú ý thấy Lolita cùng gã đeo kính lặng lẽ liếc nhìn nhau.
Lần 1, 3 người đều ra mu bàn tay.
Lần 2, 3 người đều ra lòng bàn tay.
Trên trán gã mặt sẹo đã bắt đầu mướt mồ hôi lạnh.
Lần 3… Có 2 người ra mu bàn tay, 1 người ra lòng bàn tay. Gã mặt sẹo là kẻ duy nhất khác biệt.
"Xem ra các người đã chọn được vật tế rồi nha!" Mèo Cheshire đứng xem từ nãy giờ ngứa miệng phát ngôn.
Bị nó kích động, gã mặt sẹo liền nắm lấy cổ áo của gã đeo kính rồi hung tợn chất vấn: "Mày! Bọn mày là một cặp, dám chơi ăn gian tao!"
Lolita đẩy hắn ra: "Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Giỏi thì đưa bằng chứng ra đây!"
Gã mặt sẹo kích động chỉ vào gã đeo kính: "Chính là mày đòi chơi oẳn tù xì chọn người đầu tiên!"
Gã đeo kính khinh thường ra mặt: "Vậy thì chứng minh được gì? Ai cũng đều nhìn thấy bọn tôi từ đầu tới cuối đều không hề trao đổi gì nha!"
Gã mặt sẹo tức đến phát run nhưng không móc ra được chứng cứ và lý do nào để phản biện.