Chương 1 - Ai Phiá Sau Lưng Em

[AI PHÍA SAU LƯNG EM?] [1/3]

Tác giả: 苏漱素

Nguồn : Zhihu

Đề cử : Chỉ còn những mùa nhớ.

Hỗ trợ raw : Hương sương tháng tám.

Editor : Ác Ma Đến Từ Thiên Đường 來自天堂的魔鬼

Nguồn ảnh : pinterest

Tên truyện do editor đặt. Vui lòng KHÔNG REUP bằng bất kì hình thức nào.

¸.·"★¸.·"★*·~-.

01

Con gái tôi lên tám, đáng yêu như một tiểu thiên thần.

Khi gặp gỡ mọi người, chồng tôi luôn khoe con bé, ai cũng bảo anh ta cực kì chiều con.

Nhưng anh ta chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động nào ở trường con gái.

Lần nào cũng từ chối vì bận việc công ty.

Kỳ thi khảo sát cuối kì lớp 3 đã kết thúc, con gái Tư Kiều của tôi trở thành thủ khoa thành phố trong lần thi này.

Tôi báo tin vui này cho chồng, Lương Nhân Lễ.

Lương Nhân Lễ cất giọng tủi thân: "Vợ, anh phải đi công tác nên không thể đến được."

Anh ta còn nhờ tôi chụp ảnh và quay lại video của con gái.

Bỗng nhiên, một người phụ nữ vác bụng bầu bước vào lớp.

Cô ta đang dắt theo một thằng bé có khuôn mặt trái xoan.

Một số phụ huynh vây xung quanh.

"Đây là mẹ của Diệu Tổ, cô ấy xinh quá. Chẳng trách chồng lại chiều cô ấy như vậy."

"Túi của cô đẹp quá, chắc là mẫu mới."

Mẹ Diệu Tổ ngồi xuống cạnh tôi và đặt chiếc túi sang trọng lên bàn.

Đỗ Tâm Tâm nói: "Chồng tôi tặng tôi. Tôi cũng không biết là nhãn hiệu nổi tiếng nào cơ."

Sau đó cô ta nhìn tôi: "Chị ơi, em cũng có một chiếc đồng hồ giống chị."

Tôi liếc nhìn : “Cô đang bắt chuyện với tôi đấy à?”

Người phụ nữ mang thai trước mặt quả thực còn rất trẻ, nhìn như chỉ mới đôi mươi.

Cô ta tiếp tục nói thêm : "Đúng vậy, chị là mẹ đứa trẻ này phải không?"

Tôi chỉ cất tiếng :

"Cô à, cô đang nói linh tinh đấy. Tôi biết rõ cô có lợi thế về ngoại hình. Chỉ có điều mắt nhìn của cô không được tốt. Đồng hồ cô đang đeo trên tay là hàng nhái đấy."

Nhiều người xung quanh chú ý, cô ta xấu hổ : “Sao cô lại nói vậy?”

Tôi lắc cổ tay: “Bởi vì thật sự tôi đã sở hữu nó. ”

Cô ta vẫn tự tin :"Chồng tôi tặng thứ này, không thể nào là hàng nhái được, trừ khi cô chứng minh được thì tôi tin."

Cô ta nghĩ những phụ huynh đã nịnh nọt vừa rồi cũng sẽ bênh cô ta lần này.

Đáng tiếc là không.

Bởi vì bọn họ đều biết tôi.

Nếu là tôi, họ không dám đụng.

Một thằng bé tên Diệu Tổ không đành lòng nhìn mẹ bị đối xử như vậy.

"Bố cháu đối xử rất tốt với mẹ ! Bố nói chiếc đồng hồ này rất đắt tiền!"

Một phụ huynh không thể chịu đựng được.

"Mẹ Diệu Tổ, đừng nói nữa. Chiếc đồng hồ này của cô rõ ràng là hàng giả."

"Đúng vậy, Tú Tổng là người thế nào cơ chứ. Cô thật sự không nhận ra cô ấy sao?"

"Có hơi đánh giá cao bản thân rồi đó cô à."

"Tú Tổng sao có thể dùng hàng giả chứ?"

Cô ta chết lặng.

Mẹ Diệu Tổ tưởng mình là người duy nhất trong lớp được gả vào hào môn.

Cô ta cố tỏ ra điềm tĩnh, cư xử như một thiên kim quyền quý, như một dâu hiền vợ thảo.

"Vậy chồng cô hẳn cũng quyền lực lắm. Tên anh ta là gì? Có lẽ anh ta biết chồng tôi đấy."

Tôi thấy hơi buồn cười.

"Đừng nhắc tới chồng tôi. Không nghe họ gọi tôi là Tú Tổng à?"

Mặt cô ta biến sắc.

Cô không ngờ rằng tôi - một trong số những phụ huynh cũng rất khá giả.

Hiện đang điều hành một công ty niêm yết trị giá 100 tỷ USD.

Tôi gõ xong dòng tin nhắn cuối cùng trên điện thoại và ngẩng lên nhìn.

"Trong mắt các bậc phụ huynh, tôi đã có một vị thế nhất định, không phải mẹ của ai mà là Tú Tổng. Đây là điểm khác biệt giữa hai chúng ta."

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, tức điên lên, chẳng thốt ra được câu nào.

Lúc này, một người đàn ông bước vào lớp, đi cùng trợ lí.

Cô ta đau khổ hét lên : "Chồng."

Diệu Tổ cũng chạy tới, khóc lớn: "Bố! Có người bắt nạt mẹ!"

02

Người đàn ông bước vào thật sự có phong thái lãnh đạo cấp cao.

Anh ta khoác bộ vest đắt tiền, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ.

Tôi liếc nhìn Lương Nhân Lễ.

Có chút ngoài ý muốn đấy.

Người phụ nữ vác cái bụng to đến nép vào vòng tay của người đàn ông mà làm nũng.

"Chồng ơi, bụng em khó chịu quá."

Lương Nhân Lễ nhìn chằm chằm vào tôi, như đang quan sát tôi sẽ phản ứng ra sao.

Quá thất vọng cho anh ta, tôi chẳng phản ứng nhiều, chỉ nhẹ nhàng mỉa mai :

"Hóa ra không chỉ đồng hồ là hàng giả."

Rõ ràng cô ta hiểu.

Và cảm thấy có lỗi, dù sao mình cũng chỉ là một tình nhân mà thôi.

Ngay từ đầu, chồng tôi đã là một tên giả tạo.

Nhưng có lẽ tiểu tam nghĩ Lương Nhân Lễ sẽ bênh vực cô ta khi anh ta đến.

Thật sự là anh ta đã làm xấu mặt tôi.

Còn cô ta chỉ tỏ thái độ thiếu tôn trọng tôi mà thôi.

Lương Nhân Ý cau mày, trầm giọng nói: "Ra ngoài."

Đỗ Tâm Tâm không dám trái lời, đành đành ngoan ngoãn gật đầu.

"Được rồi, chồng."

Sau đó, anh ta lớn tiếng trách trợ lí: "Sao cậu không qua giúp tôi?"

Trợ lý Vương luôn bị đối xử như osin.

Ai bảo Đỗ Tâm Tâm được chiều chuộng cơ chứ.

Trợ lý Vương vội tới, vừa trông thấy tôi, cậu bỗng ta giật mình.

"Phu nhân..."

Giọng nói không lớn nhưng Đỗ Tâm Tâm lại nghe thấy.

"Cậu đang gọi ai vậy? Vợ của anh ấy đang ở đây mà!"

Cô ta sửa lại lời trợ lý một cách tự nhiên, hiển nhiên chẳng nhận ra đã có chuyện gì bất thường.

Cho đến chạm ánh mắt hung hãn của Lương Nhân Lễ.

Đỗ Tâm Tâm cuối cùng cũng nhận ra tôi là vợ chính thức của Lương Nhân Lễ.

Tôi bỗng không thể đứng vững nổi.

Lương Diệu Tổ, con trai Lương Nhân Lễ đã đòi anh ta cùng đi ăn hamburger.

Con gái tôi Lương Tư Kiều đã đứng đằng sau từ lúc nào.

Lương Nhân Lễ đã nhìn thấy Tư Kiều trước tôi.

Không người bố nào có thể giữ bình tĩnh khi biết con gái thấy mình phản bội mẹ nó.

Hơn nữa, Tư Kiều còn là một cô bé cực kỳ thông minh và cá tính.

"Này Diệu Tổ, mau xin bố cậu đi mua bánh mì kẹp thịt đi. Nếu còn chần chừ nữa, cậu sẽ chết đói đấy."

Chữ "bố cậu" này chẳng khác nào đập vỡ trái tim Lương Nhân Lễ.

03

Mặc dù Lương Nhân Lễ luôn nói rằng mình rất yêu con gái, nhưng anh ta thậm chí còn chẳng biết con theo học ở lớp nào.

Nhưng tôi vẫn tin rằng Lương Nhân Lễ thực sự yêu Tư Kiều.

Nếu không thì Lương Nhân Lễ đã không phải chịu đựng ở bên tôi.

Trong lòng tôi tràn ngập niềm tự hào và tự hào dành cho con.

Nhìn anh ta đau khổ mà tôi chỉ muốn cười.

Lương Nhân Lễ, người luôn tỏ ra điềm tĩnh và lịch thiệp hơn bất kỳ ai khác, đã có lúc không biết giấu mặt vào đâu.

Các bậc cha mẹ đằng sau cũng đang thì thầm to nhỏ.

Đương nhiên, chuyện này là do tôi sắp xếp.

Tôi mong con gái có thể lớn lên, sống cuộc đời ít phức tạp.

Gặp gỡ người các tầng lớp xã hội khác nhau.

Mọi người ở đây không phải dạng giàu có và cũng không ai biết đến Lương Nhân Lễ, chứ đừng nói đến vợ Lương Nhân Lễ, cô ta dám khoe khoang trong lớp. Ai biết tiểu tam lại dám làm thế?

Tiếng chuông reo lên, cuộc họp phụ huynh bắt đầu.

Lần đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm tuyên dương thành tích của Lương Tư Kiều trong mỗi lần thi.

Ngoài ra còn phân tích tỉ lệ thi đỗ vào các trường.

Tôi âm thầm tán dương con gái. Bằng những thành tích này, con bé có thể dễ dàng đỗ vào các trường trọng điểm của thành phố.

Các phụ huynh tràn đầy ghen tị.

Giáo viên nhìn Lương Tư Kiều với vẻ hết sức tự hào.

"Như chúng ta đã biết, tình hình tuyển sinh vào sơ trung hiện nay ngày càng trở nên gay gắt. Cuối mỗi học kỳ chúng ta sẽ có kỳ thi chung do trường trọng điểm trên địa bàn thành phố tổ chức."

"Có rất nhiều bài khó trong kỳ thi chung này. Nhưng học sinh Lương Tư Kiều đã đạt điểm tối đa trong lần thi này."

"Theo tôi được biết, ngoài việc đi học thêm môn vật lý, bạn Lương Tư Kiều không hề tham gia bất kỳ lớp học thêm nào mà vẫn đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh chung này, điều này cho thấy năng lực tư duy logic và khả năng suy luận của em ấy là cực kỳ tốt!"

Các phụ huynh liên túc vỗ tay như sấm.

Họ đang chúc mừng tôi.

Lương Nhân Lễ có chút sửng sốt.

Cho đến khi một người bố khác nói với Lương Nhân Lễ.

"Bố Diệu Tổ, tôi thực sự ghen tị với anh. Diệu Tổ có thể ngồi cùng bàn với một đứa trẻ xuất sắc như Tư Kiều."

"Đúng vậy, nếu tôi có một cô con gái ngoan như Tư Kiều, tôi đang ngủ cũng có thể tỉnh dậy cười mất."

Lương Nhân Lệ thật sự muốn nói, Tư Kiều cũng là con gái của hắn.

Nhưng trong mắt mọi người anh ta là bố của Diệu Tổ.

Anh ta nở nụ cười méo xệch, trông như sắp khóc.

Điều đáng xấu hổ hơn đối với anh ta vẫn chưa tới.

Giáo viên ban đầu không muốn công bố kết quả của cả lớp.

Nhưng một số phụ huynh muốn nghe báo cáo cụ thể từ giáo viên.

Giáo viên nói điều này là phạm quy.

Ngay lập tức, một phụ huynh đề nghị:

“Chúng tôi biết giáo viên rất để ý lòng tự trọng của các con, nhưng tôi cho rằng thất bại là mẹ thành công. Nếu chúng không biết nguyên nhân thất bại, kỳ thi tới chúng sẽ khó lòng tiến bộ được.”

“Con tôi xếp cuối, tôi không sợ lòng tự trọng của nó bị tổn hại!”

"Con tôi cũng đứng cuối. Giáo viên sẽ báo cáo kết quả."

"Bố Diệu Tổ, con anh cũng đứng cuối. Tôi không nghĩ anh thấy điều này làm tổn hại lòng tự trọng thằng bé, đúng chứ?"

"Đúng vậy."

04

Trước khi Lương Nhân Lễ đến, anh ta hiển nhiên không biết con của tiểu tam đứng cuối lớp.

Nếu không thì làm sao anh ta có thể đến dự được cơ chứ.

Cuộc đời anh ta rất êm đẹp và chưa bao giờ thảm như bây giờ.

Nhưng hiện tại có rất nhiều phụ huynh yêu cầu, việc Lương Nhân Lễ từ chối chẳng khác nào thừa nhận mình không thể chấp nhận nổi sự yếu kém của Diệu Tổ.

Anh ấy giả vờ thờ ơ và nói :"Chỉ là kết quả thôi mà, không có gì mà chúng ta không được công khai cả."

Thật đáng xấu hổ khi giả vờ đấy.

Thầy giáo cuối cùng đã phải chiếu kết quả lên màn hình.

Mọi người đều so sánh sự khác biệt giữa điểm con mình trước và sau.

Chỉ có Lương Nhân Lễ là không vội xem.

Bởi ba môn của Diệu Tổ cộng lại không tới một trăm.

Có sự cách biệt khoảng năm mươi điểm từ lần thi thứ hai đến lần cuối cùng.

Tôi nhìn thoáng qua thì thấy Lương Nhân Lễ đang soạn tin nhắn, nhờ trợ lý liên hệ với bác sĩ để kiểm tra chỉ số IQ của Diệu Tổ.

Lương Nhân Lễ nghi ngờ rằng Diệu Tổ bị thiểu năng trí tuệ.

Mười phút trôi qua.

Các phụ huynh đang thảo luận về điểm số của các con.

Họ thậm chí còn xúm lại chỗ tôi xin lời khuyên về việc học tập.

Làm thế nào để nuôi dạy được một cô con gái xuất sắc như vậy.

Lương Nhân Lễ ở trong góc mắng Đỗ Tâm Tâm.

Đỗ Tâm Tâm khóc sưng mắt.

Bên trái khuôn mặt Diệu Tổ có in một dấu tay.

Tôi không thể nghe thấy họ đang nói gì và cũng chẳng quan tâm.

Nhưng có một câu tôi nghe rất rõ.

Lương Nhân Lễ chỉ vào mũi Đỗ Tâm Tâm và nói: "Cô cũng nên đi kiểm tra IQ. Tôi nghĩ cô cũng bị thiểu năng trí tuệ! Nếu không thì tại sao trong khi Tư Kiều thông minh như vậy, nhưng con trai cô lại có bài kiểm tra 0 điểm? Chỉ có thể là do cô!"

Tư Kiều bước qua tôi và đi tới một cách chậm rãi.

Lo lắng cho sự an toàn của con bé, tôi muốn giữ nó lại.

Nhưng Tư Kiều đã nhanh nhẹn tránh né.

Tôi nhìn thấy con gái mình đi đến chỗ Đỗ Tâm Tâm, khoanh tay như bà cụ non, nhìn Đỗ Tâm Tâm và người bên cạnh.

Tư Kiều nói: "Ăn quá nhiều hamburger rõ ràng sẽ làm bại não.Thật tệ làm sao!"

Đỗ Tâm Tâm tức điếng, trừng mắt nhìn Tư Kiều một cách hung dữ.

"Tại sao mày, một con ranh lại xen vào!"

Đỗ Tâm Tâm muốn đấu với tôi cũng không sao.

Cô ta thậm chí còn muốn đấu với con gái tôi.

Lương Nhân Lễ rất nâng niu Lương Tư Kiều.

Lương Nhân Lễ sao có thể để Tư Kiều chịu ấm ức như vậy?

Anh ta cố kìm nén cơn tức giận.

"Cô không được phép nói chuyện kiểu đó với con bé, mau xin lỗi con gái tôi."

Tư Kiều và Đỗ Tâm Tâm, trong lòng Lương Nhân Lễ, là sự khác biệt giữa con gái yêu và một thứ đồ chơi.

Đỗ Tâm Tâm nghĩ Lương Nhân Lễ coi trọng cô ta ư?

Thấy vậy, Đỗ Tâm Tâm kinh ngạc.

Cô ta vẫn gắng gượng : "Em đã sinh cho Lương gia một đứa con trai mà..."

Đỗ Tâm Tâm cũng nói điều này với Tư Kiều.

Cô ta vốn tưởng Tư Kiều sẽ tức giận, nhưng không ngờ con bé nói :

"Vậy thì sao, gen của cô thật tệ."

Tư Kiều nói xong, lại nhìn Lương Nhân Lễ.

"Con sẽ không nói rằng bố thiên vị con trai, nhưng thật sự, bố đã làm hỏng gen của mình chỉ để có con trai. Bố đã rất thèm khát có con trai đó."

Lương Nhân Lễ nghẹn lời.

Đỗ Tâm Tâm tức giận đến đỏ mặt.

Tư Kiều không bỏ cuộc: "Con đã sẵn sàng tranh giành tài sản với đứa con hoang sau khi bố chết, nhưng hóa ra người đó lại là Lương Diệu Tổ, thật nhàm chán."

Dù lồng ngực Tâm Tâm phập phồng dữ dội mấy lần, cô ta nhận ra mình chẳng thể làm được gì nên định bụng giả vờ ngất đi.

Lợi dụng đứa nhỏ trong bụng để vu oan giá họa cho Tư Kiều.

Diệu Tổ ở bên cạnh đã kéo cô ta lại và nói điều gì đó.

"Mẹ, làm hỏng gen là cái gì thế?"

Đỗ Tâm Tâm bỗng đen mặt.

¸.·"★¸.·"★*·~-.