Chương 4 - Ai Mà Không Thích Trà Xanh?

Đoạn Dịch hạ thấp giọng: “Sao vậy? Bị sốt à?”

Có vẻ là đang lén lút gửi tin nhắn bên cạnh tôi.

Lúc đầu tôi còn tức giận nhưng khi nhìn thấy tin nhắn văn bản phía sau, tôi hoàn toàn lạnh lòng.

fish: [Thôi bỏ đi, chị gái đang buồn, anh nên ở bên chị ấy nhiều hơn.]

Đoạn Dịch: [Anh thấy rất phiền, không hiểu nổi cô ấy.]

Tôi kéo xuống tiếp.

Đoạn Dịch: [Cô ấy không biết tôi ghét con chó đó đến mức nào, còn cả cặp sinh đôi trong bức ảnh cũ của cô ấy nữa, người em tên Phỉ Tây, là bạn chơi thời thơ ấu của cô ấy, bao nhiêu năm rồi mà vẫn để ảnh trong nhà.]

Tôi tắt điện thoại.

Không còn tâm trạng để xem tiếp.

Bảy năm yêu nhau của tôi và Đoạn Dịch.

Bấy nhiêu năm nay, dù anh ta có bướng bỉnh hay gây chuyện đến mức nào đi chăng nữa.

Dù anh ta ở bên ngoài có bao nhiêu đối tượng mập mờ, dù anh ta chưa thực sự lên giường với người khác.

Phỉ Tây là giới hạn của tôi, cuối cùng Đoạn Dịch cũng chạm vào.

Phỉ Tây là bạn từ nhỏ của tôi, cậu ấy rất quấn tôi, là cái đuôi nhỏ của tôi, chỉ là sau này chuyển nhà mới mất liên lạc.

Trà xanh nhỏ cũng không cười nữa, cậu ta nhìn tôi chằm chằm, có vẻ hơi sợ tôi làm chuyện gì ngốc nghếch.

Tôi trả điện thoại cho cậu ta.

“Nếu tôi đi, cậu sẽ ở bên anh ta chứ?”

Trà xanh nhỏ: “Sao có thể chứ, tôi căn bản không thích anh ta, chỉ đùa giỡn với tên khốn đó thôi.”

“Cậu có khùng không vậy?! Cậu thật tàn nhẫn...” Hốc mắt tôi cay xè, cúi đầu xúc một thìa Black Forest, vị đắng lan tỏa trong khoang miệng.

Trà xanh nhỏ đột nhiên xin lỗi với vẻ mặt rất nghiêm túc, chân thành đến mức khó tin: “Xin lỗi chị gái, em sai rồi.”

Quá giỏi.

Chết tiệt, điển hình của "nuốt cục tức không trôi."

Tôi định đứng dậy bỏ đi, dùng giọng điệu của người từng trải, thờ ơ nói: “Sau này đừng như vậy nữa, cậu còn trẻ, còn nhiều người tốt hơn hợp với cậu.”

Trà xanh nhỏ nhìn vào mắt tôi, đột nhiên hỏi: “Còn chị thì sao, chị sẽ chia tay với anh ta chứ?”

Tôi thở dài, đột nhiên muốn chọc tức cậu ta.

Dù tôi không ghét người trước mặt nhưng những gì cậu ta làm cũng khiến tôi không thích nổi.

Tôi dùng giọng điệu hơi buồn nói: “Bảy năm tình cảm... nào có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ.”

Quả nhiên, tôi thấy trên mặt trà xanh nhỏ thoáng hiện vẻ lạnh lùng nhưng nhanh chóng biến mất.

“Ồ, vậy sao? Có vẻ như... chị gái vẫn chưa tỉnh táo lắm nhỉ.”

Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi, còn nói không thích Đoạn Dịch.

Tra nam, tiểu tam. Bạch liên hoa, trà xanh nhỏ.

Trà xanh nhỏ đang nghịch điện thoại, hoàn toàn không biết tôi đã gán cho cậu ta nhiều biệt danh và nhãn mác như vậy.

Tôi khịt mũi một cái: “Bạn trai của người khác ngon đến vậy sao?”

Tôi nhìn khuôn mặt đó, đột nhiên nổi giận, nếu bây giờ tôi chia tay với Đoạn Dịch, chẳng phải vừa đúng ý trà xanh nhỏ này sao?

Không được, nếu cứ thế bỏ qua Đoạn Dịch như vậy, tôi sẽ quá ấm ức.

Dù không chọc tức được cậu ta thì cũng phải nhét miếng cứt cho cậu ta khó chịu.

“Chia hay không chia, không cần cậu quan tâm.”

Mặt trà xanh nhỏ trở nên khó coi, đôi mắt cún con thoáng hiện vẻ lạnh lùng.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Mặt nạ bình tĩnh trên mặt cậu ta như thể chỉ cần một giây nữa là sẽ vỡ tan tành.

Tuy nhiên, trà xanh nhỏ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, trên mặt lại nở nụ cười tươi tắn.

“Vậy thì tốt, chị gái, sau này đừng trách em không nhắc nhở chị nhé.”

Cậu ta đi vòng ra trước mặt tôi, quay lưng về phía cửa, đối mặt với tôi,

“Ngày sau còn dài, hẹn gặp lại.”

5

“Tức chết tớ mất.”

Tôi vừa kể với Lê Ly về thái độ ngạo mạn của trà xanh nhỏ vừa nãy, vừa nhét salad vào miệng.

“Phải nói thật lòng.”

Lê Ly chống cằm hồi tưởng: “Cậu ta đúng là đẹp trai thật.”

“Nếu Đoạn Dịch không yêu cậu, tớ chắc chắn sẽ phát cuồng vì cặp đôi này.”

Tôi đau lòng “lên án” cô ấy: “Vừa nãy cậu còn nói sẽ giúp tớ đánh cậu ta mà?”

“Nhưng cậu ta là đàn ông mà... Nhìn chiều cao của cậu ta kìa, cậu muốn tớ nhảy lên đánh vào đầu gối cậu ta sao?”

Lê Ly ấm ức: “Lần sau, lần sau tớ sẽ đi giày cao gót, bà đây chắc chắn đánh cho cậu ta đến mẹ cũng không nhận ra được luôn.”

“Lần sau á? Tớ thân với cậu ta lắm sao!”

Về đến nhà, tôi trực tiếp đối diện với Đoạn Dịch và nói rõ mọi chuyện.

Tôi đã đề nghị chia tay.

Đoạn Dịch còn kinh ngạc hơn tôi tưởng.

Anh ta không nói nên lời: “A Thuần, xin lỗi em, anh không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này."

Anh ta cũng thấy kỳ cục, không ngờ mình lại va phải con trai.

Còn yêu tận bảy năm.

Tôi rất buồn nhưng chỉ có vậy thôi.

“Đoạn Dịch, em không nợ anh điều gì nữa, anh yêu đương cũng được, thậm chí kết hôn cũng được, em sẽ không can thiệp vào cuộc sống anh nữa.”