Chương 8 - Ai Là Người Tôi Thật Sự Yêu
43
Kỷ Văn Bác nói: “Ra giá đi. Bao nhiêu tiền thì anh mới chịu rời khỏi Chi Chi của tôi.”
Phó Sâm cười lạnh: “Chúng tôi đã đính hôn rồi. Cậu là tiểu tứ thì bớt nói năng vớ vẩn lại đi.”
Kỷ Văn Bác phản pháo: “Ai là tiểu tứ còn chưa chắc đâu! Tôi và cô ấy quen nhau từ nửa năm trước rồi.”
Ánh mắt chồng tôi trầm xuống.
Phó Sâm: “Chúng tôi là tám tháng trước.”
Chồng tôi: “Vậy cậu là tiểu tam, cậu kia là tiểu tứ.”
Chồng quay sang hỏi tôi: “Có ý kiến gì không?”
Cái thứ tự đó… để làm gì cơ chứ? Tôi lắc đầu.
Chồng tôi nói: “Tôi không đời nào ly hôn.
Tôi cảnh cáo các người, đừng có tiếp tục đeo bám Chi Chi nhà tôi nữa.”
“Các người chỉ là nhà nghỉ. Còn ở đây mới là nhà.”
“Chi Chi, em nói gì đi chứ.”
Tôi rụt rè lên tiếng: “Em thật sự không thể ly hôn.
Làm ơn… đừng đăng Weibo, đừng đăng gì cả!
Á á! Chồng ơi, ngăn anh ta lại!
Anh ta định vào bếp lấy dao tự tử kìa!”
44
Phòng khách lập tức hỗn loạn như nồi cháo heo.
Kỷ Văn Bác định đăng Weibo công khai mối quan hệ của chúng tôi. Anh ta thật sự muốn chết chung với tôi.
Phó Sâm thì định lấy dao tự sát ngay trước mặt chúng tôi, để khiến chúng tôi ân hận suốt đời.
Chồng tôi vẫn không nhúc nhích: “Tôi muốn xem xem hắn ta có dám chết thật không.”
Anh lại lạnh lùng nhìn về phía Kỷ Văn Bác: “Cứ để hắn đăng. Vợ à, dù cả thế giới có chỉ trích em, thì nơi này vẫn là bến cảng của em.”
Phó Sâm: “Chi Chi căn bản không yêu anh. Anh có thể đừng tự tin quá mức như vậy không?”
Kỷ Văn Bác: “Người cô ấy yêu là tôi.”
Chồng tôi cười lạnh: “Nhìn cái kiểu các người bây giờ kéo đến ép cung như thế, là biết rồi.
Chắc chắn mấy người ở sau lưng bắt nạt, ép buộc cô ấy.
Chi Chi nhà tôi là người ngoan ngoãn, hiền lành, nhất định là bị các người đe dọa, gài bẫy, nên mới bất đắc dĩ phản bội tôi.
Vợ tôi, tôi hiểu rất rõ.”
Tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Mặc dù tôi đã quên hết chuyện trước kia, Nhưng tôi biết, tôi đúng là một cô gái thật thà lương thiện.
Tất cả đều là do mấy con hồ ly tinh bên ngoài!
Chồng tôi đưa tay ra: “Vợ à, đi thôi. Hai thằng kia thích bám theo thì cứ bám, Nhưng nhà mình không chịu thiệt.”
45
Tôi vẫn tin tưởng và phụ thuộc vào chồng mình hơn.
Vội vàng nắm lấy tay anh, đi lên lầu.
Hy vọng hai người kia hiểu ý mà rút lui. Không thể tiếp tục thế này nữa.
Trong phòng ngủ.
Tôi nói nhỏ: “Chồng à, em xin lỗi.”
Anh thở dài: “Em sai ở đâu chứ?”
Tôi cúi đầu: “Em sai đủ thứ.”
Anh nói: “Lỗi lớn nhất của em là gặp phải cặn bã mà không nói với anh.
Nếu em nói sớm, thì hai tên đó có đến nhà làm loạn thế này không?”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Chồng tôi thật sự quá tốt.
Thế mà vẫn hiểu cho nỗi khổ của tôi.
Chỉ là… nếu anh lúc “làm chuyện kia” không nghiến răng nghiến lợi thì càng tốt.
Anh còn trói tôi lại, nói nếu tôi dám ly hôn, Anh sẽ không tự sát, không bêu rếu gì cả, Mà sẽ nhốt tôi vào phòng tối, “làm” đến mức tôi xỉu luôn…
Tôi cảm thấy… chồng tôi mới là người đáng sợ nhất.
Vì anh ấy thật sự rất nghiêm túc!
46
Tôi cứ tưởng Phó Sâm và Kỷ Văn Bác sẽ biết điều mà rút lui.
Kết quả là… hai tên đó dọn luôn vào nhà tôi ở.
Phó Sâm nói: “Chúng tôi đã đính hôn rồi.
Chi Chi nhất định phải cưới tôi.
Anh Trần không chịu ly hôn thì tôi cứ ở đây chờ.
Bao giờ anh đồng ý, tôi sẽ dẫn Chi Chi đi.”
Kỷ Văn Bác nói: “Chi Chi với tôi mới là tình yêu đích thực. Tôi sẽ không đi đâu cả. Người nên rời đi là mấy người.”
Chồng tôi nói: “Tiểu tam, tiểu tứ.
Muốn ở trong nhà này thì phải giữ quy củ.
Việc nhà, nấu nướng, giặt giũ – lo hết. Không thì tôi đuổi sạch.”
Phó Sâm: “Tiểu tứ, chẳng phải cậu nóng tính lắm sao? Sao chưa dọn đi?”
Kỷ Văn Bác: “Tiểu tam, đừng tưởng tôi không biết anh đang mưu tính gì.
Đến mức này còn chịu không nổi, thì đừng nói yêu Chi Chi. Tôi sẽ đợi. Tôi không ngại.”
Tôi vô cùng xấu hổ. Có ai từng hỏi xem tôi cảm thấy thế nào chưa?
47
Sáng sớm ngủ dậy, rửa mặt xong, tôi cùng chồng xuống nhà.
Phó Sâm đã làm xong bữa sáng.
Cả nhà ăn xong,
Kỷ Văn Bác rửa bát.
Không đi hát thì ở nhà viết nhạc, sáng tác lời.
Anh ta đã xin chồng tôi một không gian để đặt đàn với nhạc cụ.
Nghe nói còn muốn sửa sang lại.
Chồng tôi bảo viết đơn xin đi.
Kỷ Văn Bác uất ức gật đầu.
Tôi đi làm cùng Phó Sâm.
Chồng tôi dặn dò: “Tiểu tam, chăm sóc Chi Chi cho tốt. Nhớ rõ thân phận của cậu.”
Trên đường, Phó Sâm hỏi tôi: Tại sao em không ly hôn? Anh ta nhìn đâu có gì đặc biệt.”
Tôi đáp: “Nếu em đề cập đến chuyện ly hôn, anh ta sẽ giết em mất.”
Phó Sâm: “Xin lỗi, trước đây anh không nên ép em. Nhìn là biết hắn chẳng phải người tốt lành gì.”
Anh ta mắng chồng tôi suốt trên xe.
Vào công ty, thỉnh thoảng lại gọi tôi vào văn phòng… vụng trộm.
Còn ép tôi uống axit folic (thuốc bổ thai).
Đỉnh điểm, có hôm tôi phải uống ba viên/ngày.
Vì chồng tôi cũng nói: “Nên có con rồi.”
Chiều đến, Kỷ Văn Bác sẽ đến trước công ty đưa trà chiều.
Sau đó rủ tôi đi khách sạn nghỉ theo giờ, viện cớ: “Chóng mặt quá…”
Tối về, chồng tôi sẽ ôm tôi ngồi ghế sofa, cùng xem phim.
Anh ấy sẽ nói: “Tiểu tam, đi cắt trái cây.” “Tiểu tứ, đi lau sàn.”
Tôi: ……
48
Một ngày nọ, tôi cuối cùng cũng khôi phục trí nhớ.
Sau khi thi đại học xong và nộp nguyện vọng, Chồng tôi đã chủ động liên hệ, nói muốn cùng tôi lên Bắc Kinh học.
Sau đó anh giúp tôi xách hành lý, cùng tôi đi nhập học.
Cứ thế qua lại, chúng tôi tự nhiên mà thành đôi.
Anh nói trước đó đã thích tôi từ lâu, Chỉ chờ tôi thi xong đại học.
Tốt nghiệp đại học xong, tôi lập tức kết hôn với anh.
Sau hôn nhân, cuộc sống cũng rất ngọt ngào.
49
Tôi và Phó Sâm bắt đầu là trong một chuyến công tác.
Cả hai đều bị bỏ thuốc trong rượu.
Sau đó… âm sai dương thác mà lên giường với nhau.
Tỉnh lại thì nói là coi như chưa có gì.
Nhưng Phó Sâm lại cầu xin tôi… thêm một lần nữa.
Rồi lần thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Làm rồi thì cũng làm rồi, Làm thêm vài lần nữa cũng chẳng khác gì.
Đến khi tôi cảm thấy có gì đó không đúng, Anh ta đã cầm dao gọt trái cây đe dọa tôi, Không được chia tay!
50
Tôi gặp Kỷ Văn Bác là lúc truyện tranh của tôi được chuyển thể thành phim.
Anh ta hát ca khúc chủ đề, nên cần trao đổi với tôi nội dung manga.
Vì anh còn tự viết lời nhạc.
Tôi ngồi trong phòng nhạc của anh, Nghe giọng hát của anh, Đắm chìm trong sự quyến rũ của anh.
Đến lúc anh ôm tôi hôn… tôi không kịp phản kháng.
Mọi chuyện tiến triển quá nhanh. Muốn ngăn cũng không kịp.
51
Tôi chỉ còn cách đi dây thép.
Không thể đi gặp Kỷ Văn Bác thì nói… Bị sếp chèn ép phải làm thêm.
Không thể hẹn hò với sếp thì nói… Bị chồng đánh đến không thể gặp ai.
Không thể ở bên chồng thì nói… Phải tăng ca.
Cứ như vậy, lời nói dối ngày càng nhiều.
Người thật thà bị đẩy vào bước đường cùng, Đành phải trở thành Hải Vương.
Hồi nhỏ từng mơ làm hiền thê lương mẫu, Xây dựng một tổ ấm ấm áp cho bản thân.
Không ngờ khi lớn lên, giấc mơ lại thành thật…
Tổ ấm này không chỉ ấm… Mà còn hơi chật chội nữa…
Hết