Chương 5 - Ai Là Người Tôi Thật Sự Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

23

Sau khi kết thúc, tôi cảm thấy mình phấn khích đến mức sắp chết vì sung sướng.

Chồng ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt ve chân mày, đôi mắt tôi.

Tôi hơi ngại ngùng hỏi: “Sao vậy, sao lại nhìn em như thế?”

Trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm tràn đầy tình cảm, anh nói: “Anh đang nghĩ về chuyện em nói hôm qua.”

“Chuyện gì cơ?”

“Em nói muốn ly hôn với anh.”

Tôi vội vàng giải thích: “Chuyện đó là em đùa thôi!”

Anh lắc đầu: “Chi Chi, đừng đùa kiểu đó. Anh sẽ phát điên đấy.”

Tôi chột dạ.

Anh đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.

Khi anh quay lại, trên tay lại cầm… một sợi dây thừng.

Tôi kinh hãi hỏi: “Vậy… anh thực sự từng đánh em sao?”

Anh cười lạnh, trói tay chân tôi lại, ghé bên tai tôi nói khẽ:

“Chồng sẽ dùng roi quất em thật mạnh.”

Tôi sững sờ.

Còn chơi SM?!

Nhưng… sao lại có chút kích thích vậy nè…

24

Hôm sau, tôi đi làm.

Công ty là nơi tôi tra ra từ lịch sử bảo hiểm xã hội.

Tôi không dám nói với chồng là mình bị mất trí nhớ.

Vì anh còn bảo tôi đừng đi làm nữa.

Anh nói: “Cái tên sếp kia chẳng phải rất thích gây khó dễ cho em sao? Lúc nào cũng bắt em tăng ca. Anh không nuôi nổi em chắc? Việc gì phải chịu đựng?”

“Em thích vẽ truyện tranh, thì chuyên tâm mà vẽ đi.”

Đúng rồi, thì ra tôi là họa sĩ truyện tranh.

Sáng nay tôi mở điện thoại, phát hiện có tin nhắn riêng trên Weibo, vào xem mới biết tôi đã xuất bản mấy bộ truyện rồi.

Tôi nhớ sở thích vẽ vời từ hồi cấp 2, cấp 3.

Toàn vẽ linh tinh lên sách vở.

Không ngờ lớn lên, tôi lại trở thành một họa sĩ truyện tranh.

Còn xuất bản được mấy bộ, doanh số khá ổn.

Sự nghiệp – tôi hài lòng.

Tình cảm – không hài lòng.

Với kiểu con gái từ nhỏ ngoan ngoãn, học hành bài bản như tôi, thì sao có thể làm ra chuyện trái đạo đức như thế được chứ?

Nhưng nếu chia tay với sếp, có lẽ tôi sẽ phải nghỉ việc, dù sao sau này gặp mặt cũng ngượng.

Mà sếp lại còn đẹp trai như vậy, tôi sợ mình lại… xiêu lòng.

Hồi cấp 3, tôi thích chồng cũng vì anh quá đẹp trai.

25

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Chồng xoa đầu tôi: “Ngoan lắm.”

Tôi hơi xấu hổ.

Dù sao trong ký ức của tôi, anh vẫn là đàn anh mà tôi thầm mến mà chưa từng chạm tới.

Nhưng tôi lại không kìm được mà hồi tưởng đến đêm hôm qua với anh…

Thật sự có dịu dàng lãng mạn, có cuồng nhiệt say mê, cũng có cả mãnh liệt như giông tố…

Không ngờ, sau vẻ ngoài nho nhã ấy, anh lại mạnh mẽ và gợi cảm đến thế…

Anh còn nói nhiều câu tục tĩu nữa…

Bình thường tôi thấy thô lỗ, nhưng trên giường thì lại… quá đúng vibe…

26

Mang theo dư vị ngọt ngào với chồng, tôi đến công ty.

Tôi tìm được chức vụ của mình trong email.

Trước khi đến công ty, tôi đặt một túi lớn bữa sáng, nhờ lễ tân mang lên tận chỗ ngồi.

Lễ tân đúng thật biết vị trí của tôi, giúp tôi chuyển đến bàn làm việc.

Tôi gọi mấy đồng nghiệp chưa ăn sáng tới lấy đồ ăn.

Sếp – Phó Thần – giữa lúc mọi người đang bu lại lấy đồ, lặng lẽ đi qua đám đông, vào văn phòng riêng.

Tôi nhìn căn phòng kín ấy, quyết tâm – phải chia tay với anh ta.

Tôi không thể phản bội chồng mình.

27

Mọi người trở về bàn làm việc.

Tôi bật máy tính.

May là thói quen làm việc của tôi vẫn còn, có bảng việc cần làm rất rõ ràng.

Tôi còn có một file riêng để ghi chép các điểm quan trọng trong công việc.

Tôi làm từng việc theo thứ tự.

Có vẻ tôi chưa quên quá nhiều, rất nhanh đã bắt nhịp lại được.

Đến 10 giờ sáng, Phó Thần gửi tin nhắn bảo tôi vào phòng.

Tôi mím môi.

Siết chặt nắm tay.

Nhất định phải nói ra.

Tôi gõ cửa bước vào.

Anh kéo cửa và rèm lại.

Tôi cảm thấy da đầu tê rần.

Anh rất tự nhiên kéo tôi ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Chồng em lại đánh em sao? Hay chiến tranh lạnh? Nhìn mặt em tái nhợt thế.”

Tôi nghĩ một lát, đau ngắn không bằng đau dài, bèn nói: “Tổng Phó, em có chuyện muốn nói.”

“Đợi đã.”

28

Anh lấy ra một cái lọ từ ngăn kéo, đổ ra hai viên thuốc.

Tự mình uống một viên, đưa cho tôi một viên.

Tôi hỏi: “Gì vậy?”

Anh không vui: “Axit folic.”

Tôi nhìn viên thuốc, trong lòng nghĩ phải nói rõ với anh thôi.

Nếu không, không biết còn phải uống mấy thứ quỷ quái này đến bao giờ nữa!

Tôi gạt tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:

“Chúng ta chia tay đi.”

Sắc mặt anh đông cứng lại.

Tối sầm như mây đen kéo đến.

Anh nghiến răng: “Em nói lại lần nữa.”

Tôi không dám nhìn anh, chột dạ nói:

“Chồng em rất tốt với em. Em không thể phản bội anh ấy. Chúng ta thế này là vô đạo đức— AAAAA! Anh làm gì vậy?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)