Chương 7 - Ai Là Người Thay Thế
Ngay sau đó, bên tai tôi vang lên giọng ác quỷ:
“Hai mươi triệu mẹ tôi cho cô, trả lại đi.”
“Tự nguyện!” – tôi cười như sắp khóc – “Chúng tôi yêu nhau tha thiết lắm…”
Đăng ký.
Đóng dấu.
Tôi chính thức trở thành… vợ hợp pháp của Phó Kỳ An.
Ra khỏi cục dân chính, Phó Kỳ An lập tức giật lấy sổ hồng, nhét vào túi trong áo vest:
“Cái này để anh giữ.”
“Giang San San, em từng nói thích chồng không biết cử động đúng không?”
“Giờ anh tỉnh rồi — anh sẽ bám lấy em suốt đời.”
Anh ta xoay chìa khóa xe bằng ngón trỏ:
“Anh bám em tới chết.”
Đến lúc này thì tôi hiểu: ảnh là bị tôi chọc điên mà tỉnh lại.
“Haha…” – tôi bật cười –
“Cuối cùng tôi cũng cưới được anh rồi.”
“Anh chưa bắt tôi ký hợp đồng tiền hôn nhân. Giờ ly hôn anh phải chia tài sản cho tôi.”
“Tôi phát tài rồi~”
Tôi ôm lấy gương mặt đẹp trai chết người kia, in một nụ hôn rõ to lên môi anh ta:
“Đồ ngốc! Tôi làm bà chủ hào môn thật rồi!”
Phó Kỳ An ôm ngực như vừa bị đâm vào tim:
“Giang San San!!!”
“Em yêu tiền đến vậy sao?!”
Tôi cầm chìa khóa trên tay anh ta, hớn hở nghêu ngao:
“Tiền rơi lả tả như mưa, rơi vào ví em từng đồng~
Ly hôn xong em có chục tỷ, khỏi cần đi làm bị sếp chửi~”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Tôi chống tay hờ hững lên mép cửa, quay đầu lại cười:
“Bye nha chồng yêu, em đi trước nè~”
Xe thể thao chạy vút đi, cảm giác mạnh đúng là sướng thật.
Nhìn vào gương chiếu hậu, tôi thấy gương mặt điển trai của Phó Kỳ An tức đến mức méo cả mặt:
“GIANG! SAN! SAN!”
“Gì nữa?”
“ANH CHƯA LÊN XE!!!”
Ai quan tâm.
13
Tối đó, Phó Kỳ An ôm chăn bước vào phòng tôi:
“Giang San San, ông chồng phiền phức của em đến đây~”
Nhàm chán hết sức.
Vì chuyện buổi sáng tôi bỏ anh ta lại cục dân chính, Phó Kỳ An tức giận đi điều tra sở thích của tôi.
Kết quả bữa trưa lẫn bữa tối, cô giúp việc đều nấu toàn hải sản.
Tôi bị dị ứng hải sản, mà anh ta vì muốn trả thù tôi nên cũng bỏ công lắm rồi đấy.
Tôi kéo chăn, xoay người đi ngủ.
Mệt lử.
Cả ngày chưa ăn gì, chưa nằm được bao lâu thì bắt đầu choáng váng, mất cảm giác phương hướng, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong mơ, tôi lại thấy mình bị ba mẹ nhốt trong căn phòng kho tối tăm dưới cầu thang:
“Ai cho mày đụng vào búp bê của chị mày hả? Ở trong đó mà hối lỗi đi!”
“Ba ơi, mẹ ơi, cho con ra ngoài đi…”
“Con sợ tối…”
“Con sẽ ngoan, con sẽ không dám đụng vào búp bê chị nữa…”
Không gian trong kho tối om, cảm giác nghẹt thở ép chặt lồng ngực, tôi sợ hãi vô cùng.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, tôi co ro trong góc, choáng váng đến nỗi mắt toàn chấm đen.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Ba mẹ vẫn không đến mở cửa.
Họ… quên tôi rồi sao?
Tôi… sắp chết rồi à?
“Không—!”
“Con muốn sống—!”
Tôi gom hết chút sức lực cuối cùng, gào lên:
“Ba mẹ ơi, con cũng là con của ba mẹ mà…”
“Con không thở được nữa rồi… con chết mất…”
“Xin ba mẹ, cho con ra đi…”
Ngay lúc cảm giác rơi vào khoảng không khiến tôi choáng váng muốn ngất, tôi bừng tỉnh.
Ngay trên đầu, vang lên một tiếng “ui da” đau đớn — là Phó Kỳ An.
Anh ấy ở rất gần tôi, hình như đang ghé sát để nghe tôi nói mớ.
Không ngờ tôi ngồi bật dậy, đầu… đập thẳng vào cằm anh.
Nhưng anh lại không nổi giận.
Chỉ vén mái tóc ướt mồ hôi trên trán tôi, đắp chăn lại ngay ngắn, rồi vỗ nhẹ lưng tôi như dỗ trẻ con:
“Ngủ đi.”
Tôi mơ màng nhắm mắt, mùi nước hoa gỗ dịu nhẹ quanh mũi khiến tôi bỗng thấy rất yên tâm.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tư thế… ôm chặt Phó Kỳ An như bạch tuộc.
Chân còn gác hẳn lên người anh ấy.
Phó Kỳ An với đôi mắt thâm quầng, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà:
“Dậy rồi thì xuống đi.”
“Anh sắp bị đè chết rồi.”
Tôi không những không bỏ chân xuống mà còn xoay người ngồi luôn lên người anh ta, áp mặt sát cổ anh, hít hít:
“Thơm quá nè anh dùng nước hoa gì đấy?”
Hôm qua lúc anh ấy tỉnh lại và bế tôi lên, tôi đã ngửi được mùi hương đó. Thơm thật.
“Anh…” – yết hầu anh ấy khẽ động đậy, cổ bỗng đỏ rực.
Thấy kỳ lạ, tôi nhướn mi nhìn, bắt gặp ánh mắt trốn tránh và lúng túng của anh.
Tay Phó Kỳ An siết chặt drap giường, lắp bắp:
“Không dùng nước hoa…”
“Là… mùi sữa tắm.”
“Thơm ghê luôn á~” – tôi lại dí sát mặt vào cằm anh, hít thêm cái nữa –
“Mùi này dễ chịu lắm, rất thư giãn.”
“Giang San San… em… em không được như vậy!” – mặt anh đỏ bừng, vội đẩy tôi ra rồi chạy biến vào phòng tắm.
Tôi đứng hình.
Ủa? Tôi làm sao?
Phó Kỳ An tắm một lúc lâu mới chịu ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn trắng ở hông, nửa thân trên lộ ra cơ bụng với vòng eo săn chắc đáng ghen tị.
“Cuối cùng anh cũng ra!” – tôi đang chờ anh mãi nè Tôi hay đổ mồ hôi ban đêm vì hay mơ thấy ác mộng, nên có thói quen dậy sớm tắm rửa cho dễ chịu.
Vừa chuẩn bị bước vào phòng tắm thì anh ta bỗng chìa tay ra chặn: