Chương 67 - Ai Động Lòng Trước Là Thua

[FULL] Nam Thần Tu Chân Giới Ai Cũng Đòi Song Tu Với Ta 

Tác giả: Tiểu Nhiêu

Edit: Yêu Phi Họa Quốc 

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Đêm đầu tiên xuyên sách, nhân vật phản diện bò lên giường của ta.

Sau đó, nam chính nằm trên giường và nam phụ bốn mắt nhìn nhau.

Nam phụ im lặng hồi lâu: “Dịch vào đi, cho ta nằm với.”

Nam chính: “Chật lắm rồi, không dịch thêm được nữa.”

Ta nhìn ba gương mặt đẹp trai kia.

“Ta cảm thấy vẫn có thể dịch vào thêm một chút…”

1.

Ta xuyên thành chưởng môn của Hợp Hoan Tông.

Lúc đó, những lão đại trong sách còn rất nhỏ yếu.

Nhưng ai cũng muốn song tu với ta.

Khi nam chính bò lên trên giường của ta, ta vẫn còn hơi do dự.

Thân hình hắn gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh như hai viên đá quý, bàn tay vén rèm giường của ta có đốt ngón tay rõ ràng, gân xanh ẩn hiện.

Hắn nhìn ta, khẽ nói: “Chưởng môn.”

Một tiếng này khiến đầu óc ta chết lặng, chỉ muốn phạm tội ngay lập tức.

Có điều, ngoại truyện bi thảm của nhân vật này bỗng xuất hiện trước mắt ta.

Bàn tay lơ lửng giữa không trung của ta cũng lập tức thu về.

Làm không được, thật sự làm không được…

Ta nhìn gương mặt đẹp trai của nam chính Huyền Thanh, nói một cách đầy chính nghĩa: “Tuổi còn nhỏ, đừng học những thứ bàng môn tà đạo này!”

Vẻ mặt Huyền Thanh cứng ngắc, hồi lâu mới nói: “Chưởng môn, chúng ta là Hợp Hoan Tông.”

“Song tu mới là chính đạo.”

Ta liếc nhìn hắn một cái.

Nói hay lắm, nói rất có lý!

Không có cách nào phản bác!

Ta cũng có ý đồ gì xấu đâu?

Chẳng qua chỉ là muốn giúp nam chính tu hành thôi mà…

Trái tim ta đập thình thịch, ta trực tiếp cầm lấy cổ ta nam chính, chậm rãi kéo hắn lên giường.

Rõ ràng, cả người hắn cũng cứng ngắc, một chận nửa quỳ trên giường, nhưng vẫn để mặc cho ta lôi kéo.

Rèm che nhẹ nhàng rơi xuống.

Rất nhanh, nó lại bị một người khác lật lên.

Giọng của người kia mang theo chút tủi thân, vành mắt hắn ta đỏ bừng: “Chưởng môn, ngài đồng ý với ta rồi mà.”

“Hôm nay, ngài là của ta mới đúng.”

Ta nhìn nam chính tóc tai rối loạn.

Lại nhìn nam phụ đứng bên ngoài giường.

Hắn ta mặc bộ trường sam màu xanh, vạt áo rất rộng, khi vén màn để lộ ra cổ tay trắng nõn như bạch ngọc.

Đôi mắt rưng rưng như nai con, ấm áp vô hại, môi hồng răng trắng.

Dáng vẻ có thêm mấy phần phong tình.

Ta do dự nói: “Hay là… ngày mai ngươi lại đến?”

Hắn ta nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ u buồn: “Chưởng môn đã nói như vậy, Liễm Ngọc còn có thể làm sao được…”

“Đều do Liễm Ngọc bình thường không tốt, không được chưởng môn thương yêu…”

Ta nghe vậy thì run cả người.

Ngủ một cũng là ngủ, ngủ hai cũng không lỗ…

Thế là ta nhìn hai người bọn họ, dò xét hỏi: “Hay là hai người các ngươi chen chúc một đêm?”

Nam chính đơ ra hồi lâu, cuối cùng mới đen mặt nằm dịch vào trong.

Liễm Ngọc vui mừng nhướn mày lên, nước mắt của hắn ta vẫn chưa biến mất, người đã leo lên giường của ta.

Hắn ta chớp mắt một cái, vạt áo lỏng lẻo bị tuột, để lộ ra làn da trắng như tuyết.

Ta nhìn mà nước bọt rơi đầy đất.

Ta đang định giơ tay lên, rèm che lại bị người khác vén lên lần nữa.

Nhân vật phản diện xuất hiện bên cạnh giường của ta.

Sau đó hắn ta và nam chính, nam phụ đang nằm trên giường của ta nhìn nhau chằm chằm.

Gương mặt hắn ta góc cạnh, trên mũi có một nốt ruồi nho nhỏ, cho dù là tu vi vẫn còn thấp nhưng đã lộ ra khí thế sắc bén khiến người ta chùn bước, lại bởi vì tuổi còn nhỏ, vẫn còn hơi thở của của thiếu niên nên vô cùng sinh động.

Không hổ là boss cuối.

Dung mạo cỡ này có thể đại chiến ba mươi hiệp với nam chính luôn đó.

Nhìn cảnh tượng này, hắn ta im lặng vài giây, sau đó bình tĩnh nói: “Dịch vào đi, cho ta nằm với.”

Nhìn đi, nhìn đi, đây mới là tố chất cần có của nhân vật phản diện!

Lời này vừa dứt, Liễm Ngọc cũng không cười nổi nữa, ta nghe thấy nam chính thở dài khe khẽ: “Không còn chỗ nữa.”

Hắn lặp lại một lần: “Thật sự là không dịch vào nổi…”

Ba người đồng thời nhìn về phía ta.

Ta nhìn ba gương mặt yêu nghiệt kia.

Một cũng là chết, hai không thua thiệt, ba người… coi như lãi to.

Thế là ta nói: “Ta thấy vẫn có thể dịch vào thêm một chút.”

2.

Sau khi ba người đều lên giường, ta nhìn vẻ mặt chờ mong của bọn họ.

Ta vung tay lên.

“Đến đây đi, bắt đầu màn biểu diễn của các ngươi đi.”

Cảnh tượng yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Liễm Ngọc thăm dò hỏi: “Chưởng môn, biểu diễn gì cơ?”

Ta hơi sợ hãi: “Chuyện này còn cần ta phải dạy sao?”

“Ta đường đường là chưởng môn, các ngươi là thân phận gì, ta là thân phận gì? Muốn song tu với ta, đương nhiên phải biểu diễn sở trường cho ta xem chứ?”

“Chuyện song tu như này phải mở thức hải ra, đương nhiên không thể giống như người phàm cùng làm một lượt được, các ngươi phải so tài cao thấp, quyết định thứ tự trước sau.”

Thấy bọn họ vẫn đang ngẩn người, ta vội xua tay: “Đừng lo lắng, mau so tài đi.”

Quả nhiên nhân vật phản diện Phù Cừ mặt dày nhất, hắn ta cố nén khuất nhục, bắt đầu cởi dây lưng quần của chính mình.

Ta: “Ngươi làm gì thế?”

Phù Cừ dừng tay lại: “Không phải muốn so cao thấp sao?”

Ta cứng đờ: “Ngươi không có sở trường nào khác sao?”

Nhân vật phản diện trầm mặc: “Có, nhưng không nhiều.”

Ta giơ chân đạp hắn ta xuống dưới: “Vậy ngươi bị loại!”