Chương 50 - Ai Động Lòng Trước Là Thua
22.
Đây là lần thứ mười tám ta được tái sinh trong thế giới này, hay là lần thứ mười chín nhỉ?
Sáu trăm năm hay bảy trăm năm?
Số mệnh của các nhân vật chính trong thế giới này, cuối cùng cũng lần đầu tiên xuất hiện chuyển biến.
Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên ta đến thế giới này.
Lần đầu xuyên vào thế giới trong sách, ta chỉ muốn tránh xa nhóm nhân vật chính, chính nghĩa chiến thắng hay tà ác trường tồn đều không liên quan đến ta, ta chỉ muốn sống.
Ta ẩn cư ba mươi mấy năm, cuối cùng đến lúc họ quyết chiến lại vô duyên vô cớ đánh đến nơi ta ẩn cư, nam chính Tạ Lâm phát hiện ra ta rồi thuận tay giết ta.
?
Quá vô lý, khiến lúc chết ta vẫn còn cười một cách khó hiểu.
Kết quả nam chính tưởng ta đang chế giễu hắn, liền vứt xác ta đi.
Ta tưởng mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ khi mở mắt ra, ta lại trở về ngày đầu tiên xuyên vào thế giới này.
Có phải ông trời nhân từ, cho ta một cơ hội làm lại?
Ta đau đớn suy nghĩ, quyết định gia nhập nhóm nhân vật chính, tự tay thay đổi cái kết bị nam chính giết chết trong sách của ta.
Mọi người cùng nhau vượt qua chông gai, thậm chí ta còn nhiều lần không màng sống chết để cứu nam chính và nữ chính.
Ban đầu ta tưởng chắc chắn rồi.
Nhưng sau khi nam chính giết chết Ma tôn, bọn họ lại chĩa mũi nhọn về phía ta.
Nam chính nói: “Ma chính là ma, không thể dung thứ trên thế gian, ta chắc chắn sẽ thanh trừ ma tộc, tuyệt đối không cho phép ma tộc tồn tại trên đời!”
Nữ chính nói: “Mọi người cùng nhau trải qua...”
Ta tưởng nàng ta sẽ nói giúp ta, kết quả nàng ta dừng lại một chút, nói rằng...
“Ngươi đừng làm huynh ấy khó xử... Ngươi tự sát đi.”
Ha ha.
Thật nực cười.
Sau đó khi mở mắt ra, ta lại trở về ngày đầu tiên đến thế giới này.
Ta không chậm trễ nửa phần, cầm đao giết thẳng đến nam chính còn nhỏ tuổi và tu vi còn yếu.
Không biết từ đâu có rất nhiều người xông ra chắn trước mặt nam chính.
Ta cười gằn: “Vậy thì các ngươi cũng chết đi.”
Giết sạch.
Giết chết nam chính, ta không nói nên lời cảm giác lúc đó là gì.
Thống khoái? Thoải mái? Vui vẻ?
Không, đều không phải.
Ta chỉ thở dài một hơi, nghĩ rằng.
Như vậy ta có thể sống sót rồi.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn ta như sắp bị xé nát, cơn đau dữ dội đột nhiên lan khắp từng tấc da thịt, ta đau đớn quỳ xuống đất, cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, tầm nhìn mờ mịt, máu từ tai, mũi, miệng và mắt…
… không ngừng trào ra.
Qua màn máu trước mắt, ta thấy mọi thứ đang từng chút từng chút hóa thành tro bụi.
Thế giới thực sự đang sụp đổ.
Mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về ngày đầu tiên xuyên vào thế giới này.
Linh hồn như vẫn còn đau âm ỉ, ta nhắm mắt lại là có thể thấy cảnh mình máu chảy đầm đìa.
Ngày hôm sau, ta cầm kiếm đi tìm nữ chính.
Quá trình giống như lúc giết nam chính, một loạt sự cố bất ngờ ập đến, những thứ cản trở ta nhiều đến mức khó tin.
Khi nữ chính ngã vào vũng máu, ta nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau linh hồn bị xé nát ập đến như dự đoán.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, ta vẫn đau đến mức không chịu nổi, máu và nước mắt hòa vào nhau, cổ họng rách nát của ta phát ra những tiếng rên rỉ như dã thú.
Thế giới lại sụp đổ.
Ta dùng hai lần chết đi sống lại, cuối cùng cũng xác định được một sự thật.
Nam chính, nữ chính, nam phụ và nữ phụ của thế giới này được thiên đạo che chở, dù ta có thể dùng tu vi đè bẹp họ thì vẫn rất khó giết.
Thứ hai, giết họ sẽ phải chịu phản phệ của thiên đạo, đau đớn đến chết đi sống lại.
Cuối cùng, giết nam nữ chính sẽ khiến thế giới sụp đổ.
Sau đó ta lại thử nhiều cách khác nhau.
Ví dụ như ta cho rằng lần chết đầu tiên là vì ta trốn không đủ xa nên ta trốn đến nơi hoang vu không người ở.
Nhưng cuối cùng, trận quyết chiến lại không hiểu sao đánh đến đây, một bộ chưởng pháp từ trên trời giáng xuống trực tiếp mang ta đi.
Ví dụ như ta dùng đủ mọi cách để tiếp cận nam chính nhưng hắn đều không chút động lòng, có lần còn vì quá ghét ta mà ra tay trước.
Trong mỗi thế giới, định mệnh của hắn đều được sắp đặt sẽ phải yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, không có ngoại lệ.
Ví dụ như ta cũng thử tiếp cận nữ chính, dù không thể khiến nàng ta thích ta, cũng khiến nàng ta không muốn thấy ta chết.
Kết quả là nàng ta cho rằng ta đang ghen tuông.
Ta cũng thử gia nhập phe phản diện, để phản diện cũng được thiên đạo che chở giết nam chính.
Nhưng dù chúng ta có cố gắng thế nào, phản diện cũng đều định sẵn sẽ bị nam chính giết chết.
Vất vả lắm mới đánh họ đến gần chết, kết quả họ đột nhiên lảm nhảm gì đó về trói buộc, tình bạn, chính nghĩa rồi xông lên.
Sau đó đánh chúng ta chết sạch.
Đủ rồi.
Ta chết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng thừa nhận, trong thế giới tiểu thuyết này, những người có tên có họ đều có kết cục đã được định sẵn.
Giống như nhóm nhân vật chính đến cuối cùng thì luôn không ai thương vong.
Còn ta dù có cố gắng vùng vẫy, cũng chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.
Ta không thể sống đến ngày họ giành được chiến thắng.
Cho đến lần chết trước.
Ta bắt đầu nghĩ, nam chính luôn đi theo con đường đã định, bản chất là vì tính cách và phẩm hạnh của hắn.
Vậy thì, nếu ta nuôi dưỡng hắn thành tính cách của phản diện thì sao?
Vì vậy lần này, ta đứng trước mặt Tạ Lâm, cười tươi nói: “Đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Thật ra ta không kỳ vọng nhiều lắm.
Ta quá quen với sự thất vọng và cái chết rồi.
Nhưng lần này Tạ Lâm lại khác hẳn trước đây.
Hắn đẩy nữ chính ra, nói với ta: “Ta mãi mãi tin tưởng sư tôn.”
Giải được rồi, thời điểm quan trọng của cuộc đời không phải mười hai tuổi, không phải mười ba tuổi, mà là lúc ta cứu Tạ Lâm mười bốn tuổi.
Thật ra lúc đó, ta cũng không dám tin tưởng hắn lắm.
Ta đã bị hắn giết chết quá nhiều lần rồi.
Kết cục của câu chuyện vẫn luôn không thay đổi.
Cho đến khi nam phụ và nữ phụ chết.
Ta cuối cùng cũng không nhịn được mà bắt đầu mong chờ, lần này có vẻ, thật sự khác rồi.
Ta có phải, thật sự có thể sống sót rồi không?