Chương 5 - Ai Động Lòng Trước Là Thua
11.
Tối hôm đó, ta liên tục gặp ác mộng, vừa nhắm mắt lại là thấy Tô Minh Thanh đuổi theo ta hỏi: “Có ý gì chưa, có ý gì chưa?”
... Thật sự ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt này nữa.
Tỉnh dậy, ta xử lý những việc lớn nhỏ trong phủ như thường ngày.
Mạc phủ ở Thịnh Kinh tuy không bằng hoàng thân quốc thích nhưng cũng thuộc hàng danh giá.
Phụ thân ngày thường hơi thiếu suy nghĩ nhưng ông làm quan trung thành, ngay thẳng, bệ hạ cũng rất trọng dụng ông.
Cho nên nhiều năm qua Mạc phủ cũng tích lũy được gia sản to lớn.
Ta đang bận rộn xem sổ sách, hạ nhân bẩm báo với ta rằng công tử Sở gia mời ta đi xem kịch.
Ta không ngẩng đầu lên, lập tức từ chối.
Không ai có thể quấy rầy ta làm việc.
Một lúc sau, hạ nhân lại dâng lên một chiếc hộp gấm.
Trong hộp gấm là một khối ngọc có màu sắc ôn nhuận, trong suốt tinh khiết, là màu sắc ta luôn yêu thích.
Loại ngọc này có tiền cũng khó mua được, ta bình thường cũng hiếm khi thấy.
Hạ nhân nói: “Là Sở công tử sai chúng ta dâng lên, nói còn mong tiểu thư nể mặt.”
Y quả nhiên hiểu rõ sở thích của ta.
Thôi được, xem sổ sách cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi một chút cũng không sao.
12.
Đến tửu lâu, chúng ta đang chuẩn bị đi vào, lại thấy Tô Minh Thanh đột nhiên xuất hiện: “Thật trùng hợp, các ngươi cũng đến xem kịch sao? Hay là đi cùng nhau?”
Khuôn mặt ta không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện rồi.
Nhưng chưa đợi ta trả lời, hắn đã tự mình nói tự mình làm, bước vào.
Sở Mặc lại không hề tức giận, mỉm cười dẫn ta đi theo.
Tửu lâu này cũng thuộc hàng đầu ở Thịnh Kinh, không ngờ lại là tài sản của Sở gia.
Sở Mặc sắp xếp nhã gian tốt nhất, lại gọi những vở kịch ta thường xem, ngay cả trà trong nhã gian cũng là loại ta thường uống.
Ta nhướng mày, y quả nhiên đã dò xét rõ ràng mọi thứ về ta.
Quầng thâm dưới mắt Tô Minh Thanh vẫn rất đậm, trông hắn cũng có vẻ mệt mỏi.
Nghĩ đến thời điểm hắn xuất hiện trùng hợp như vậy, khó có thể không nghĩ đến việc có phải hắn đã theo dõi ta suốt nửa ngày ngoài Mạc phủ hay không.
Trong nhã gian đốt hương, mùi thơm thanh khiết tao nhã, rất hợp ý ta nhưng ta hỏi Sở Mặc là loại hương liệu gì, y lại chỉ cười cười không nói.
Vở kịch còn chưa diễn xong, Tô Minh Thanh đã ngủ gục.
Mệt mỏi đến vậy sao?
Đang suy nghĩ, Sở Mặc lên tiếng: “Có hợp ý nàng không?”
Y dùng trâm ngọc màu xanh biếc vấn tóc lên, vài lọn tóc buông xuống trước ngực, làm cho dung nhan hơi sắc bén của y thêm phần dịu dàng.
Ta xem kịch: “Có hợp ý ta hay không, chẳng phải ngươi đã rõ từ đầu rồi sao?”
Sở Mặc khẽ cười một tiếng, bóc vỏ cẩn thận từng trái nho một, xếp gọn gàng vào một cái đĩa khác rồi đưa cho ta: “Ta còn biết, nàng thích ăn nho nhưng lại thấy bóc vỏ phiền phức.”
“...”
Rốt cục y đã mua chuộc bao nhiêu người trong Mạc phủ…
Giờ ta muốn lập tức thanh lý cả Mạc phủ đi rồi đấy…
Sở Mặc lau tay, lại nói: “Sở gia tuy có chút gia sản nhưng dù sao vẫn là thương nhân.”
“Tuy đương kim thánh thượng không còn khinh thường thương nhân, nhưng cái danh thương gia phu nhân vẫn không được dễ nghe.”
“Sở gia đã góp quan cho triều đình, chính tứ phẩm, tuy không có thực quyền nhưng danh tiếng cũng không đến nỗi khó nghe.”
Đôi mắt y sáng rực, y nhìn ta: “Mạc Hoà Yên, gả cho ta, nàng thấy sao?”
Hóa ra thật sự là không đợi ta suy xét một chút nào sao?
Tấn Ninh Diễn đã chắc thắng từ đầu, cho rằng ta chỉ là đang trì hoãn thời gian để an ủi hai nhà kia.
Tô Minh Thanh đêm qua đã lẻn vào trong viện của ta.
Sở Mặc sáng nay đã chờ ta ở ngoài phủ.
Người nào cũng từng bước ép sát ta.
Ta khẽ thở dài, nhìn về phía Tô Minh Thanh vẫn đang nhắm mắt ngủ say, khẽ nói: “Ngươi hạ thuốc hắn sao?”
“Đúng vậy.” Sở Mặc thản nhiên trả lời: "Hắn không nên đến quấy rầy chúng ta.”
“Là bỏ vào trong hương sao?” Ta nâng chén trà lên, uống một ngụm nữa, chậm rãi thưởng thức: "Thuốc giải nằm trong trà của ngươi và ta?”
Chẳng trách lại có một chút vị đắng.
Y mỉm cười gật đầu: “Nàng quả nhiên thông minh.”
Cuộc hẹn hôm nay, y đã bộc lộ thành ý của y, tâm ý của y, và, thủ đoạn của y.
Ta đứng dậy: “Vở kịch này không thú vị, trong nhà tiểu nữ có việc gấp, xin cáo lui trước.”
Sở Mặc cũng đứng dậy theo, mắt y lóe sáng, ánh mắt như nhìn con mồi rơi lên người ta, rất lâu sau mới nói: “Lần sau sẽ sắp xếp cho nàng một vở kịch hay hơn.”
Ta khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Tô Minh Thanh vừa nãy còn ngủ ngon lành, thoáng chốc đã mở mắt dậy, đuổi theo ta: “Chờ ta với!”
Ta hơi giật mình: “Ngươi tỉnh từ lâu rồi sao?”
Hắn ngẩng đầu lên: “Đương nhiên.”
“Mê dược này tuy lợi hại nhưng nội lực của ta thâm hậu, đã sớm bức ra ngoài rồi.”
Có lẽ thấy tâm trạng ta không tốt, Tô Minh Thanh cũng không nói thêm gì, tiễn ta về Mạc phủ rồi cáo từ.
Hắn khẽ nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”