Chương 28 - Ai Động Lòng Trước Là Thua
“Lúc trước khi ta theo Thanh Giản tới phái Thanh Vân, thật ra mọi người vẫn chưa quá mâu thuẫn với ta.”
“Thanh Giản coi ta như thế thân của Thanh Hà, ban đầu ta không quá bận tâm, vì ta nghĩ rằng chỉ cần một thời gian nữa, hắn cũng sẽ yêu ta thôi. Thậm chí, ta còn bắt chước theo cách ăn mặc, thần thái của Thanh Hà, học làm một người khác.”
“Cuộc sống của ta trước khi Thanh Hà trở về cũng không tệ lắm. Nhưng nàng ta vẫn trở lại.”
“Nàng ta đã mất tích trong hai mươi năm khi ra ngoài rèn luyện. Cuối cùng, khi Thanh Giản tin rằng nàng ta đã chết và từ bỏ nàng, chúng ta thành thân. Thanh Giản cũng không còn đến động phủ trước đây của nàng ta để ngẩn ngơ nữa. Ta biết mỗi ngày hắn yêu ta thêm một chút.”
“Nhưng nàng ta vẫn trở lại. Nàng ta vừa về một cái là thay đổi hết tất cả.”
“Người trong phái Thanh Vân cảm thấy ta đã chiếm vị trí của Thanh Hà. Dù Thanh Hà chưa từng nói gì, nhưng chính vì nàng ta không lên tiếng nên mọi người càng thêm bất bình thay cho nàng ta. Họ liên tục tìm cách giẫm đạp, khinh thường và làm nhục ta, như muốn ta phải trả lại vị trí thuộc về Thanh Hà cho nàng ta.”
“Thanh Giản nói rằng những lời bọn họ nói cũng không phải không có lý. Hắn bảo ta nên ở trong phòng, hạn chế tiếp xúc với người khác lại.”
“Ta nghe theo lời hắn, ở một mình trong phòng. Vài ngày sau, Thanh Giản mới đến gặp ta một lần. Sau đó đồng tử đưa cơm cho ta nói với ta ngày ngày Thanh Giản đều ở cùng với Thanh Hà, chữa trị kinh mạch, điều trị nội tức cho nàng ta. Lúc này ta mới hiểu Thanh Giản bảo ta ở đây chỉ vì không muốn ta thành trở ngại khi hai người họ ở chung với nhau mà thôi.”
“Ta biết đồng tử này được Thanh Hà phái tới nói những lời này với ta, nhưng thực sự thì những gì nó nói đều là sự thật. Ta đã đi tìm Thanh Giản, nói rằng ta tình nguyện rời đi, nhưng không hiểu sao hắn lại không đồng ý, chỉ nhốt ta lại.”
“Sau đó, ta nghe tin rằng bọn họ sắp thành thân. Đáng tiếc, trước khi kịp thành hôn, thì ngài đã đòi phái Thanh Vân giao Thanh Hà ra, nếu không sẽ khai chiến rồi.”
Linh Nhiên vội vàng nói: “Không phải ta mới lên tới Độ Kiếp viên mãn nên mới muốn tìm cớ để đánh một trận à, ai ngờ thằng chó Thanh Giản lại giao người ra thật.”
Ta nói tiếp: “Thật ra ta vốn không muốn giết Thanh Hà. Nhưng nàng ta không nên nói với ta rằng, chính nàng ta là kẻ nói với Thanh Giản rằng, hãy để ta trở thành thế thân cho mình. Tất cả những điều đó hoàn toàn chỉ để ta hết hy vọng. Tuy ta chiếm vị trí của nàng ta nhưng ta cũng đã trả lại cho nàng ta hết rồi, ta không nợ nàng ta cái gì cả.”
Linh Nhiên lại suy nghĩ gì đó: “Hẳn là nàng ta có chuẩn bị trước nên mới tới tìm ngươi, vậy nên Thanh Giản mới bảo vệ nàng ta.” Linh Nhiên vỗ tay: “Nàng ta cố tình chết dưới kiếm của ngươi, làm Thanh Giản hoàn toàn cắt đứt với ngươi, nàng ta cũng bỏ được thật, lại dùng mạng mình để bẫy ngươi.”
“Nàng ta tính chuẩn đến vậy cơ à.” Ta cười một tiếng: “Hôm nay ta mới biết được hóa ra ta thua thảm đến vậy.”
Linh Nhiên lại nói: “Ngươi thua cái gì? Ngươi đã rời khỏi người không yêu ngươi, thành…” Hắn ngừng lại một chút: “Đồ đệ của ta, tu vi tiến triển cực nhanh. trong ma giới ngoài ta ra thì làm gì có ai dám liếc nhìn ngươi thêm một cái? Ngươi bảo ngươi thua thất hại thảm bại, ta lại thấy ngươi nhờ họa được phúc đấy.”
Ta nhìn Linh Nhiên, họa là Thanh Giản, phúc là Linh Nhiên ư? Không, không phải, tính tình của Linh Nhiên rất khó dò, ta cũng không rõ rốt cuộc vài phần tình cảm của ta và hắn là gì, ta cảm thấy ta giống một con thú cưng hắn có thể trêu chọc tùy hứng hơn.
Chớ mụ mị, ta báo cho bản thân như vậy.
Nỗ lực tu luyện, chỉ có bản thân mới đáng để dựa vào.
Linh Nhiên nhíu mày: “Ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Ta nói: “Ta nghĩ hình như ta sắp phá kính rồi.”
“...” Linh Nhiên xoay người rời đi: “Ngươi yên tâm phá kính đi, ta sẽ hộ pháp cho ngươi.”
Trong thiên kiếp, sấm sét rèn luyện thân thể và thần hồn ta hết lần này đến lần khác. Ta cực kỳ đau đớn, như thể ngũ tạng đều bị thiêu đốt, tầm mắt ta xẹt qua màu đen, song ta lại thấy Linh Nhiên đứng ở nơi xa, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm lại, nôn nóng như con kiến bò trên chảo nóng.
Không hiểu sao ta lại muốn cười, ta mở miệng nhưng lại không thể phát ra được âm thanh, ngài, xấu, quá.
Linh Nhiên đọc hiểu khẩu hình ta, hắn tức đến mức bật cười: “Ta xấu, ta xấu, ngươi đẹp nhất được chưa!”
Tia sét cuối cùng giáng xuống làm mắt ta nổ đom đóm, trước khi ngất đi ta hoảng hốt thấy Linh Nhiên chạy như bay về phía ta.
15
Sau khi tới Hóa Thần kỳ, tốc độ tăng trưởng tu vi của ta chậm lại.
Linh Nhiên nhìn ta thở dài: “Thiên phú của ngươi hơi kém thật, ta hai mươi năm tới Nguyên Anh, trăm năm tới Hợp Thể kỳ, ngay cả Độ Kiếp viên mãn cũng mới mất có bốn trăm năm.”