Chương 22 - Ai Động Lòng Trước Là Thua

Linh Nhiên thở dài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đúng là lỗ chết khi dùng ngươi để đổi lấy ba năm cho Nhân giới bình an!!!”

Trước mặt trống rỗng chợt hiện lên một luồng sáng trắng chỉ hướng cho ta, ta tùy ý đi theo, cuối cùng cũng đến trước mặt Linh Nhiên.

Linh Nhiên nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường, thấy ta tới mới lười biếng đứng dậy.

Mày hắn nhăn lại, giống như ngay khi vừa nhìn thấy ta đã luôn cau mày.

Ta tự hỏi tuy ta không bằng đệ nhất mỹ nhân ở Nhân giới là Thanh Hà, nhưng dung mạo ta cũng giống nàng ta tới bảy phần, như thế nào cũng không đến mức không nhìn nổi.

Linh Nhiên lại đột nhiên cười tươi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song thò qua, cười hề hề đê tiện nói: “Ngươi thật sự giết chết Thanh Hà à?”

Ta vẫn còn sửng sốt, sao hắn biết ta giết Thanh Hà? Vậy chẳng lẽ... Linh Nhiên cũng biết ta không phải người mà hắn muốn?

Hắn lại tiếp tục hỏi: “Ngươi giết chết Thanh Hà, cũng không lo lắng Thanh Giản hận chết ngươi à?”

Ta hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào hắn: “Ma quân biết ta là ma chứ?”

Linh Nhiên “hứ” một tiếng: “Đương nhiên.”

Ta nói: “Ta là ma, không phải thánh nhân.”

Hắn hơi sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha: “Nói đúng, chúng ta là ma!”

Ta hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn nói: “Nếu Ma quân nhận ra ta không phải Thanh Hà, vậy vì sao...?”

Ma quân vẫy vẫy tay: “Là ngươi hay người khác thì đối với bổn quân đều không quan trọng.” Hắn tạm dừng một lát, nhìn ta một cách hứng thú dạt dào.

“Nhưng mà xem ra người có vẻ thú vị hơn một chút.”

Linh Nhiên vỗ đầu ta, tán thưởng nói: “Làm tốt lắm, đúng là một con ma có tiền đồ.”

Ta cúi đầu xuống, buồn không lên tiếng.

Hắn nhìn ta, lại hiếu kỳ hỏi: “Nhưng mà Thanh Giản cũng thật là tàn nhẫn, trong lòng không buông được bạch nguyệt quang nhưng lại đưa thê tử của bản thân cho ta.”

Hắn nắm lấy cằm ta rồi nâng lên: “Nhìn đôi mắt phong tình vạn chủng này xem, như thế nào lại trở thành kẻ bị bỏ rơi vậy?”

Giọng nói của hắn mờ mịt, rõ ràng ở bên tai nhưng lại như ở tận phía chân trời.

“Hay là ta giúp ngươi giết hắn nhé?”

Ta ngẩn người, vô thức nói: “Không... không cần.”

Linh Nhiên lại đột nhiên tức giận, linh lực thâm hậu ép ta tới mức gần như không thể đứng thẳng, hắn ta giận dữ nhìn ta nói: “Luyến tiếc nên không buông bỏ được?”

“Nữ nhân các ngươi... Nữ nhân các ngươi vẫn luôn... Yếu đuối như vậy!”

Hắn dường như rất giận, linh lực ở xung quanh ta sôi trào bạo động, ta giống như không thể hít thở mà phì phò mở miệng: “Ta... Ta chỉ cảm thấy, nên... nên tự mình làm.”

Áp lực nhanh chóng biến mất, ta kiệt sức quỳ sụp xuống mặt đất.

Linh Nhiên ngồi xổm xuống, đôi mắt đào hoa bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên cười: “Được, vậy ta sẽ dạy ngươi tu luyện, ngươi nhất định phải giết chết hắn.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Được.”

3

Từ đó về sau, Linh Nhiên cần cù chăm chỉ dạy ta cách tu luyện.

Vì có nền tảng tu luyện trước đó nên tốc độ tu luyện của ta không hề chậm.

Linh Nhiên hỏi ta: “Trước đây ngươi đã bước vào nửa Hợp Thể kỳ, chỉ là độ kiếp thất bại, mất hết tu vi, nhưng ba mươi năm qua, sao ngươi vẫn còn ở Trúc Cơ?”

Ta trả lời: “Sau khi ta độ kiếp thất bại, bị kẻ thù đuổi giết, bất đắc dĩ trốn vào thành Vô Phương, sống được đã là gian nan nói gì đến tu luyện.”

Thành Vô Phương là giao giới giữa Ma giới và Nhân giới, người ma hỗn tạp không ai quản lý, là nơi vô cùng hỗn loạn.

Hắn ngạc nhiên nói: “Nhưng ngươi theo Thanh Giản đến phái Thanh Vân ba năm, nơi đó linh khí dư thừa, lại còn dựa lưng vào cây đại thụ là Thanh Giản, không đến mức tu luyện chậm vậy chứ?”

Ta trầm mặc một lát rồi mới nói: “Tu vi của ta thấp để hắn có thể che đậy ma khí trên người ta, nếu tu vi ta cao thì không thể ở bên cạnh hắn được nữa.”

Trong đầu ta bỗng nhiên vang lên lời nói khi đó của Thanh Giản: “Vì ta, không tu luyện có được không?”

Ta trả lời: “Được.”

Sau đó chúng ta thành thân trong trời tuyết rơi lớn, bởi vì Thanh Hà thích nhất là tuyết.

Ta ở Trúc Cơ kỳ bị tuyết đông lạnh đến mức cả người lạnh lẽo, nhưng nhìn thấy hắn ta mặc hồng y đi về phía ta, máu trong người lại nóng lên.

Bên tai truyền đến tiếng cười khinh thường cắt ngang suy nghĩ của ta, Linh Nhiên cười lạnh nói: “Chỉ là cái cớ để ép ngươi không tu luyện, hắn chưa bao giờ tin tưởng con ma là ngươi thôi.”

Ta cụp mắt, ta biết, ta biết mà.

Đường đường là thủ lĩnh tiên môn, sao mà lại không che giấu được ma khí của ta chứ.

Linh Nhiên thấy ta không nói gì, cho rằng ta biết được suy nghĩ của Thanh Giản nên cảm thấy buồn bã thì nói: “Không tin thì không tin, có cái gì mà phải đau lòng, hiện giờ ngươi chính là người của bổn quân, chẳng lẽ không tốt bằng lúc trước à?!”

Ta cười cười nói: “Đúng, đúng là tốt hơn.”

Hiện giờ bốn đại ma tướng dưới trướng hắn nhìn thấy ta đều phải đi đường vòng, đương nhiên là tốt hơn.

Linh Nhiên ngẩng đầu, phấn khích nói: “Đương nhiên!”