Chương 1 - Ai Đang Ở Trong Nhà Vệ Sinh
Chồng tôi đi công tác ba tháng, cuối cùng cũng trở về.
Tối hôm đó, anh đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.
Con trai năm tuổi của tôi lại lén lút kéo tôi hỏi nhỏ:
“Mẹ ơi, chú đang ở trong nhà vệ sinh là ai vậy?”
1
Chồng tôi – Lâm Mục – cũng là một biên kịch, do công việc nên anh thường xuyên phải đi công tác.
Hôm nay, sau ba tháng xa nhà, anh cuối cùng cũng quay về.
Lạ thật, những lần trước chỉ cần thấy ba về là con trai sẽ chạy ào tới gọi to “ba ơi!”.
Vậy mà lần này, thằng bé lại im lặng bất thường.
Tôi cũng không nghĩ nhiều.
Có thể do lần này anh đi quá lâu, tận ba tháng, nên con cảm thấy xa lạ.
Tối đến, khi anh đang trong nhà vệ sinh rửa mặt, tôi ngồi trong phòng con kể truyện cổ tích cho bé nghe trước khi ngủ.
Bình thường chỉ cần một câu chuyện là con đã ngủ ngon.
Nhưng hôm nay tôi kể liền ba câu, vậy mà cậu nhóc vẫn mở to mắt nhìn tôi, không hề buồn ngủ.
Tôi bất lực xoa đầu con:
“Ngủ thôi con, thức khuya sẽ không cao lên được đâu đấy!”
Thằng bé ngẩng đầu nhìn tôi, như muốn nói điều gì đó.
Cuối cùng, nó nhẹ nhàng bò lại gần, ghé tai tôi thì thầm:
“Mẹ ơi, chú đang trong nhà vệ sinh là ai vậy?”
Khoảnh khắc đó, sống lưng tôi lạnh toát.
Chẳng lẽ có kẻ lạ mặt đột nhập, trốn trong nhà vệ sinh rồi bị con nhìn thấy?
Tôi cố giữ bình tĩnh, hạ giọng hỏi:
“Chú nào cơ? Giờ chú ấy vẫn đang trong nhà vệ sinh à?”
Tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Chồng mình đang ở trong đó.
Chẳng lẽ anh ấy gặp chuyện gì rồi?
Liệu âm thanh vừa nãy là tên trộm cố ý tạo ra để đánh lạc hướng?
Thằng bé chớp mắt, ánh mắt đầy bối rối:
“Chính là chú trong nhà vệ sinh đó mẹ, lúc ăn cơm mẹ còn gắp đồ ăn cho chú, gọi chú là chồng nữa mà.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Trời đất, thằng bé ngốc này đến cả ba ruột cũng không nhận ra.
Tôi bật cười, xoa đầu nó: “Đó là ba con chứ ai!”
Không ngờ, con trai tôi lại mở to mắt, suýt khóc òa: “Không, đó không phải ba!”
2
Nửa tiếng sau, tôi mới dỗ được thằng bé ngủ.
Vừa quay lại phòng ngủ, định lên giường nằm thì điện thoại báo có tin nhắn từ tài khoản phụ trong WeChat.
Tài khoản này tôi lập cách đây một năm để chọc bạn thân, lúc đó còn đổi cả tên lẫn ảnh đại diện thành “Trợ lý truyền tệp”.
Sau này tôi quên mất không đổi lại.
Tôi mở ra xem, nghĩ chắc lại có ai nhầm tôi là app gửi tệp thật.
Không ngờ người gửi lại là… chồng tôi – Lâm Mục!
Tôi vừa buồn cười vừa hết nói nổi, bấm vào xem.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy đoạn chat, máu trong người tôi như đông cứng lại.
【Cô ta sao vẫn còn sống? Không phải tôi đã giết cô ta rồi sao?】
Tôi vô thức nuốt khan.
Ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng vừa được tôi khép lại.
Tiếng máy sấy tóc từ ngoài hành lang vọng vào – là Lâm Mục đang sấy tóc.
Chẳng lẽ tài khoản của anh bị hack?
Chắc là vậy rồi.
Tôi cầm điện thoại, định bước ra tìm anh.
Nhưng ngay lúc đó, lại có tin nhắn mới gửi đến:
【À đúng rồi, xác tôi giấu dưới gầm giường phòng ngủ chính, lát nữa nhớ kiểm tra.】
Tôi vừa đứng dậy thì toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Lông tóc dựng đứng!
Tôi từ từ cúi đầu.
Gầm giường tối om, không nhìn rõ có gì bên dưới.
Một luồng sợ hãi mơ hồ trùm lên tôi từ đầu đến chân.
Tôi run rẩy mở đèn pin trên điện thoại.
Chậm rãi cúi người xuống nhìn vào bên dưới gầm giường.
3
Bên trong trống trơn.
Không có gì cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm cười bản thân đúng là lo lắng thái quá.
Chắc chắn là tài khoản WeChat của chồng bị hack rồi.
Không ngờ tôi lại như đứa ngốc, bị mấy tin nhắn vớ vẩn kia dắt mũi!
“Em đang làm gì thế?”