Chương 4 - Ác Mộng Thời Thơ Ấu

34

“Trong kịch bản có đoạn này không?”

“Hệ thống đang bảo trì, vui lòng chờ.”

Tôi sững lại một lát, sau đó gục xuống bàn cười không kiềm chế được.

Đỉnh thật đấy, Giang Khí. Ngay cả hệ thống ch,et tiệt này cũng bị cậu làm hỏng.

35

Ôn Chi bị giáo viên gọi đi. Không lâu sau, tôi cũng bị gọi lên văn phòng.

Trong văn phòng, Ôn Chi ngồi trên ghế, trông nhếch nhác, mắt đỏ hoe.

Giáo viên chủ nhiệm chỉ vào cô ấy, hỏi tôi: “Em làm phải không?”

Tôi gật đầu thừa nhận.

Chủ nhiệm đưa điện thoại cho tôi: “Gọi phụ huynh đến.”

Bố tôi vội vã chạy đến, sau khi biết toàn bộ câu chuyện, ông thẳng tay tát tôi một cái trước mặt giáo viên và Ôn Chi. Cái tát đó mạnh hơn cả hai cái tôi đã dành cho Ôn Chi cộng lại, đến mức tai tôi ù đi.

Ông xách cổ áo tôi, đẩy tôi đến trước mặt Ôn Chi: “Xin lỗi người ta.”

Tôi lập tức cúi đầu, chân thành nhận lỗi: “Xin lỗi.”

Tôi sợ chậm một giây thôi, bố lại tặng thêm cái tát, có khi tôi điếc thật.

Phong thái mạnh mẽ, không phân biệt người thân này làm cả phòng sững sờ.

Ôn Chi tròn mắt kinh ngạc, lắp bắp: “Không… không sao đâu.”

36

Nhiệm vụ tiếp theo lại hiện lên:

“Nhiệm vụ nữ phụ: Nổi giận.

Nền tảng: Sự bảo vệ của Giang Khí dành cho Ôn Chi khiến Giang Linh tức giận. Giang Khí là của cô, không thể để cậu thoát khỏi tay mình. Cô muốn Giang Khí biết, ai mới là chủ nhân.

Nội dung: Trong vòng một giờ, hãy tìm Giang Khí và hoàn thành các hành động sau:

Đánh: 1 lần.

Bắt quỳ: 1 lần.

Giẫm mặt: 1 lần.

Cưỡng hôn: 1 lần.

Bối cảnh: Con hẻm sau trường.

Nhân chứng: Ôn Chi.”

Đúng là biến thái thật.

37

Khi trở lại lớp, giờ tan học đã đến. Giang Khí đang sắp xếp sách vở vào cặp.

Tôi đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu lần lượt xếp từng quyển sách, từng chiếc bút vào cặp.

“Xong chưa?”

Giang Khí khoác cặp lên vai, gật đầu.

Tôi túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu ra ngoài.

Cậu cúi người, ngoan ngoãn để tôi lôi đi suốt dọc đường.

Đến con hẻm sau trường, tôi đẩy cậu dựa vào tường, nâng gối thúc vào bụng cậu.

Giang Khí đ,au đớn cúi gập người, tôi tranh thủ túm lấy cổ cậu.

“Quỳ xuống.”

Cậu ngước nhìn tôi qua kẽ tóc, quan sát một lát, rồi lặng lẽ quỳ gối.

Tôi giơ chân, giẫm lên mặt cậu.

Một bên mặt cậu áp sát vào tường, bên còn lại bị giẫm dưới giày tôi. Mái tóc rối phủ lên vai, cậu giống như một chú cừu non yếu ớt và ngoan ngoãn, khiến tôi cảm thấy một sự hưng phấn kỳ lạ.

Có lẽ tôi thật sự xấu xa. Nhìn Giang Khí quỳ phục, tôi không chỉ không đ,au lòng mà còn cảm thấy ngứa ngáy khắp người.

“Giang Khí, anh thích Ôn Chi không?”

“Không.”

Tôi dùng lực đè mạnh hơn: “Vậy anh thích tôi không?”

Giang Khí đưa tay giữ lấy mắt cá chân tôi, quần đồng phục hơi trượt lên. Cậu nghiêng đầu, để lại một nụ hôn trên bắp chân tôi.

“Thích hay không thì có gì quan trọng. Dù sao cô cũng sẽ không tha cho tôi.”

Thật quá đủ rồi.

Tôi hất tay cậu ra, túm lấy cổ áo cậu, cúi xuống hôn.

Giang Khí chống tay, ngửa đầu, duỗi dài cổ, hé môi, hoàn toàn chấp nhận.

Đây thậm chí không thể tính là cưỡng hôn.

Khi tôi định rút lui, Giang Khí giữ chặt gáy tôi, khóa lấy eo tôi, đuổi theo môi tôi.

Đầu gối tôi mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt cậu.

Bây giờ, đổi lại là cậu cúi xuống, còn tôi ngửa đầu.

Không lâu sau, cậu dừng lại, trán tựa vào trán tôi, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt mơ hồ.

“…”

Hệ thống lại phát ra âm thanh lỗi.

38

“Các người đang làm gì thế?”

Ôn Chi xuất hiện ở đầu con hẻm, biểu cảm trên mặt cô ấy thay đổi liên tục.

Cô ấy tức giận xông tới, đẩy tôi ra, chắn trước mặt Giang Khí.

“Giang Linh, buông tha cho Giang Khí đi. Cậu ấy cũng là con người mà!”

Mỗi lần nhìn thấy Ôn Chi, tôi đều cảm thấy rất lạc lõng.

Cô ấy muốn tôi buông tha cho Giang Khí, nhưng rõ ràng cô ấy chỉ mới quen cậu chưa đầy hai tháng.

Cô ấy làm sao biết được rằng tôi chưa từng xem Giang Khí là con người?

“Cút đi.”

Ôn Chi sững người, nước mắt trào ra.

Vì từ “cút” đó không phải tôi nói, mà là từ chính miệng Giang Khí, người mà cô ấy đang cố gắng bảo vệ.

Giọng cậu lạnh lùng, xa cách, đầy chán ghét.

Ôn Chi quay lại, lau nước mắt, hét lên với Giang Khí:

“Cậu tỉnh táo lại đi! Cô ta không xem cậu là con người, cậu cũng không xem mình là con người sao? Cậu hèn mọn đến mức cam chịu bị người khác trêu chọc à? Rốt cuộc cậu sợ cái gì?”

So với sự phẫn nộ của Ôn Chi, Giang Khí lại rất bình tĩnh, nhìn cô ấy với ánh mắt đầy khó hiểu:

“Tôi hèn mọn thì liên quan gì đến cô?”

Tôi thấy rõ biểu cảm trên mặt Ôn Chi rạn nứt.

“Hệ thống, tôi hỏi lại lần nữa, nam chính của các người thực sự không có vấn đề gì về đầu óc chứ?”

“Chắc là không…”

39

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Hệ thống, cốt truyện đã sụp đổ rồi, đúng không?”

Rõ ràng, Giang Khí không có cảm giác gì với Ôn Chi, nhiều nhất cũng chỉ là sự đồng cảm, hoặc chút lòng trắc ẩn.

“Tôi muốn yên tĩnh.”

“Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ đúng yêu cầu, dù cốt truyện có sụp đổ, cũng không phải lỗi của tôi chứ?”

“Nếu cốt truyện không thể tiến triển bình thường, sau khi kết thúc, mọi thứ sẽ được khởi động lại từ đầu.”

“Ồ.”

Tôi im lặng một lúc.

“Hệ thống, công việc của cậu có vất vả không?”

“Tạm ổn.”

“Cậu có tên không?”

“Không có.”

“Cậu chỉ gắn bó với mình tôi thôi à?”

“Đúng vậy.”

“Cậu đã khởi động lại mấy lần rồi?”

“Năm lần.”

“…”

Hệ thống: “¥%@&$#”

Quả nhiên, đây không phải lần đầu tiên.

Tôi không phải lần đầu bước vào thế giới của Giang Khí.

“Nếu đã nói ra rồi, thì nói thêm chút nữa đi. Năm lần trước đều là do cốt truyện sụp đổ đúng không?”

“Không thể tiết lộ.”

“Mỗi lần, Giang Khí đều thích tôi, đúng không?”

Hệ thống im lặng một cách kỳ lạ.

“Không thể tiết lộ.”

Tôi mỉm cười.

“Từ đầu, cậu đã ám chỉ tôi rằng cốt truyện không thể thay đổi, buộc tôi phải hành động theo kịch bản. Vì cậu sợ, và trong năm lần trước, tôi cũng góp phần khiến cốt truyện sụp đổ, đúng không?”

Hệ thống lặng im, như thể đã ch,et.

40

Có tiếng gõ cửa.

Một tuần trước, bố đã bảo Giang Khí chuyển về sống chung. Giờ này gõ cửa, chắc chắn chỉ có cậu.

Tôi mở cửa. Giang Khí đứng bên ngoài, tay cầm một túi đá. Lúc nhìn thấy túi đá đó, má bên trái của tôi bắt đầu đ,au trở lại.

“Hệ thống, trong kịch bản của cậu, hôm nay cậu ta sẽ đến không?”

“Chủ nhân, đừng làm những việc không cần thiết.”

Không cần thiết sao?

Những gì liên quan đến Giang Khí, chẳng có gì là không cần thiết cả.

41

Tôi quỳ trên giường, đầu gối lên chân Giang Khí. Cái má sưng bên trái đã lạnh đến tê dại vì túi đá.

Kẹp tóc của cậu rủ xuống trước mặt tôi, tôi đưa tay chạm vào, khẽ kéo một chút.

“Giang Khí, anh đã nói với Ôn Chi về chuyện giữa chúng ta chưa?”

“Chưa.”

“Tôi còn chưa nói là chuyện gì.”

“Chuyện nào cũng không.”

“Thế thì làm sao cô ta biết tôi không xem anh là con người?”

“Vì cô làm quá rõ ràng.” Giang Khí đổi túi đá, “Ôn Chi từng nói, hồi cấp hai cô ấy học cùng lớp với cô, nhưng sau đó đã chuyển trường.”

“Thế à?” Tôi cố nhớ lại. “Tôi không nhớ là có người này.”

“Lạ nhỉ.” Giang Khí nói giọng đều đều, “Tôi cũng không nhớ. Nếu chúng ta không nói dối, thì là người khác nói dối.”

Tôi im lặng một lát: “Ôn Chi dường như rất hiểu cậu.”

“Đúng vậy.” Giang Khí cười mỉm, một nụ cười mơ hồ nhưng lại chứa sự phấn khích kỳ lạ. “Giống như cô ấy được chuẩn bị sẵn… chỉ dành cho tôi vậy.”

Ánh mắt của cậu lóe lên sự bất thường, một tia ác ý nhảy múa trong mắt, nhưng lập tức bị cậu đè nén và biến mất.

Có lẽ tôi nhìn nhầm.

Nhưng tôi biết không phải vậy, đó là sự thật.

Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên trêu chọc Giang Khí, khi cậu vẫn còn ngượng ngùng và non nớt. Khi đó tôi có để ý đến ánh mắt của cậu không?

Ánh mắt cậu lúc đó thế nào?

Liệu Giang Khí có thật sự ngây thơ như tôi từng nghĩ?

Tôi có thật sự hiểu cậu ấy không?

“Giảm sưng rồi.”

Ngón tay của Giang Khí khẽ lướt qua má tôi.

Bất giác, tôi vung tay gạt tay cậu ra, nhận ra thì đã lùi ra xa nửa mét.

Tay cậu lơ lửng giữa không trung, mu bàn tay trắng muốt in một vệt đỏ hồng.

Không khí giữa chúng tôi trở nên ngột ngạt.

Tôi tránh ánh mắt dò xét của Giang Khí. Tâm trí tôi rối bời, giờ không thể đối phó với cậu được.

” anh về đi, tôi mệt rồi.”

Giọng tôi nghe hơi cứng nhắc.

Giang Khí không nhúc nhích, một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài, chậm rãi và nặng nề.

Tôi ngẩng đầu nhìn, cậu hất tóc mái ra sau, để lộ khuôn mặt góc cạnh.

Nhận thấy ánh mắt tôi, cậu uể oải liếc qua, trong mắt thoáng chút mất kiên nhẫn.

“Còn chưa chơi chán sao? Trò chơi huấn luyện chó này chán ngắt rồi.”

Giọng nói của cậu không nhanh không chậm, không chút cảm xúc.

Người trước mặt rõ ràng là Giang Khí, nhưng tôi lại cảm thấy cậu vô cùng xa lạ.

“Đổi trò đi. Tôi đã ngoan ngoãn phối hợp suốt từng ấy thời gian, cũng thấy chán rồi. Cô chẳng tiến bộ chút nào.”

Cậu chống tay lên giường, cúi sát xuống. Ngón tay lướt qua hốc mắt tôi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy giễu cợt:

“Làm nhiều điều tàn nhẫn như vậy, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng với tôi? Cứ giữ mãi sự thương hại dành cho tôi, thì làm sao khiến tôi thực sự đ,au đớn được?”

Hình ảnh của tôi phản chiếu trong đôi mắt đen tuyền của cậu, trông vừa đờ đẫn vừa đáng thương.

Nếu ngay từ đầu, Giang Khí đã giả vờ, đã diễn…

Thì người này thật sự đáng sợ biết bao.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình trong suốt trước mặt cậu.

Hệ thống lạnh lùng lên tiếng, xen lẫn tiếng cảnh báo:

“Tôi đã cảnh báo rồi, ngay cả trong truyện cứu rỗi cũng không tồn tại một nam chính bình thường và yếu đuối. Đừng dành quá nhiều cảm xúc cho cậu ấy.”

42

Giang Khí có lẽ đã “sụp đổ”, nhưng cốt truyện vẫn tiếp tục.

Tôi nằm đó, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.

“Đến mức này rồi, cái cốt truyện phi lý ấy còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Hệ thống nhân vật chính chưa hoàn toàn rời khỏi cốt truyện, hơn nữa, nữ chính vẫn đang tiếp tục vai trò của mình.”

Tôi không đáp, cảm xúc tiêu cực tràn ngập.

Hệ thống dường như cảm nhận được điều gì đó, cố an ủi:

“Phần sau nhiệm vụ của cô sẽ không nhiều nữa.”

Tôi bật cười lạnh:

“Không cần vẽ bánh cho tôi đâu. Dù sao tôi cũng chẳng phản kháng được.”