Chương 7 - Ác Giả Ác Báo
7.
Khương Nhuế đã chet, oán khí của cô ấy rất lớn, mà cái chet của cô ấy hình như có liên quan đến em trai Trần Diệu của tôi.
Sau khi tan học, Khương Nhuế hiếm khi không vội về nhà chuẩn bị nước ngâm chân.
Trên con đường nhỏ hẻo lánh, tốc độ bước đi của cô ấy không giống người bình thường, nếu không phải tôi là hồn ma, thật đúng là không thể đuổi kịp cô ấy.
Điểm đến của Khương Nhuế là một nhà máy chế biến gỗ ở ngoại ô thành phố, trong mấy chục công nhân có một người đặc biệt quen mắt.
Kẻ t ông chet tôi còn n ém th i th ể tôi xuống sông! Đối với tên đầu sỏ hại chet tôi tôi nhớ rất rõ ràng, hiển nhiên Khương Nhuế cũng nhớ rõ.
Tên tài xế đang vận chuyển hàng hóa trong nhà máy này, trời sắp tối nên hắn phải gấp rút giao lô hàng cuối cùng và gửi những sản phẩm bán thành phẩm này đến một xưởng sản xuất đồ nội thất khác.
Gió sông thổi qua cửa sổ, làm người ta ớn lạnh cổ. Người tài xế lấy chai nước khoáng ở bên cạnh ra.
Chất lỏng trong bình được rót vào, mùi rượu nồng nặc. Hắn uống vài ngụm và cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
“Uống ngon không?”
“Ngon? Rượu của nhãn hiệu cũ này uống rất ngon!”
Tên tài xế say rượu lớn tiếng trả lời. Hắn dường như muốn nói về chất lượng rượu nhưng lại quên mất mình là người duy nhất trên xe.
Lại một cơn gió sông mát lạnh thổi tới đánh thức cơn say của tài xế.
Đây đâu phải là gió sông gì, rõ ràng là có người treo ngược ở cửa sổ xe sau đó thổi gió lạnh vào hắn.
Khuôn mặt gần trong gang tấc chính là cô gái hắn t ông chet trước đó không lâu!
“Quỷ, a a a!”
Tên tài xế sợ tới mức hét ầm ĩ, và chiếc xe mất lái trên đường cao tốc. Người chet bị hắn n ém xuống sông lại trở về tìm hắn đòi m ạng!
Như để xác nhận suy nghĩ của tài xế, Khương Nhuế nhắm mắt lại, mặt của tôi trong nháy mắt biến thành màu vàng đất không có huyết sắc, thân thể cứng ngắc, phát ra tiếng rắc rắc.
“A a a a! Nước!”
Tên tài xế dường như còn muốn thét chói tai, nhưng không biết từ lúc nào chiếc xe không thể khống chế lao thẳng xuống sông.
Tên tài xế muốn mở cửa xe chạy ra, nhưng cửa xe lại sống chet không mở ra được.
“Cứu với......”
Khương Nhuế đã chet, oán khí của cô ấy rất lớn, mà cái chet của cô ấy hình như có liên quan đến em trai Trần Diệu của tôi.
Sau khi tan học, Khương Nhuế hiếm khi không vội về nhà chuẩn bị nước ngâm chân.
Trên con đường nhỏ hẻo lánh, tốc độ bước đi của cô ấy không giống người bình thường, nếu không phải tôi là hồn ma, thật đúng là không thể đuổi kịp cô ấy.
Điểm đến của Khương Nhuế là một nhà máy chế biến gỗ ở ngoại ô thành phố, trong mấy chục công nhân có một người đặc biệt quen mắt.
Kẻ t ông chet tôi còn n ém th i th ể tôi xuống sông! Đối với tên đầu sỏ hại chet tôi tôi nhớ rất rõ ràng, hiển nhiên Khương Nhuế cũng nhớ rõ.
Tên tài xế đang vận chuyển hàng hóa trong nhà máy này, trời sắp tối nên hắn phải gấp rút giao lô hàng cuối cùng và gửi những sản phẩm bán thành phẩm này đến một xưởng sản xuất đồ nội thất khác.
Gió sông thổi qua cửa sổ, làm người ta ớn lạnh cổ. Người tài xế lấy chai nước khoáng ở bên cạnh ra.
Chất lỏng trong bình được rót vào, mùi rượu nồng nặc. Hắn uống vài ngụm và cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
“Uống ngon không?”
“Ngon? Rượu của nhãn hiệu cũ này uống rất ngon!”
Tên tài xế say rượu lớn tiếng trả lời. Hắn dường như muốn nói về chất lượng rượu nhưng lại quên mất mình là người duy nhất trên xe.
Lại một cơn gió sông mát lạnh thổi tới đánh thức cơn say của tài xế.
Đây đâu phải là gió sông gì, rõ ràng là có người treo ngược ở cửa sổ xe sau đó thổi gió lạnh vào hắn.
Khuôn mặt gần trong gang tấc chính là cô gái hắn t ông chet trước đó không lâu!
“Quỷ, a a a!”
Tên tài xế sợ tới mức hét ầm ĩ, và chiếc xe mất lái trên đường cao tốc. Người chet bị hắn n ém xuống sông lại trở về tìm hắn đòi m ạng!
Như để xác nhận suy nghĩ của tài xế, Khương Nhuế nhắm mắt lại, mặt của tôi trong nháy mắt biến thành màu vàng đất không có huyết sắc, thân thể cứng ngắc, phát ra tiếng rắc rắc.
“A a a a! Nước!”
Tên tài xế dường như còn muốn thét chói tai, nhưng không biết từ lúc nào chiếc xe không thể khống chế lao thẳng xuống sông.
Tên tài xế muốn mở cửa xe chạy ra, nhưng cửa xe lại sống chet không mở ra được.
“Cứu với......”