Chương 13 - Ác Giả Ác Báo
13.
Ba tôi và mẹ tôi thương lượng đêm nay sẽ diệt trừ tôi và Khương Nhuế. Còn hai tiếng nữa là tan học, tôi bay tới trường.
Khương Nhuế đang đi học, tôi nói ở bên tai cô ấy toàn bộ kế hoạch của ba mẹ tôi.
Tôi không muốn Khương Nhuế hồn phi phách tán, cũng không muốn mình chet trong tay hai người kia.
Trần Tông và Diêu Vân, bọn họ sinh tôi, nhưng chưa bao giờ đối xử với tôi như con của mình.
Cho dù mạng của tôi có đê tiện, tôi cũng không muốn bị bọn họ tùy ý quyết định sinh tử.
Nhưng dù tôi có nói nhiều lần ở bên tai Khương Nhuế, Khương Nhuế cũng giống như trước kia, nghe không được nhìn không thấy.
Tôi lo lắng đến mức thổi gió vào lớp nhưng chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến học sinh trong lớp hét lên mát quá.
Tan học, Khương Nhuế đeo cặp sách đi về nhà, không nhanh không chậm, bước chân thoải mái.
“Hôm nay thời tiết thật tốt.”
Khương Nhuế vô cớ nói ra một câu này, dường như rất hưởng thụ cuộc sống thoải mái như vậy.
Tôi không cảm thấy thoải mái như Khương Nhuế, người không biết sự thật, nên tôi cố gắng hết sức để bay trở về nhà.
Mọi thứ thoạt nhìn đều bình thường, chỉ là dưới chân sô pha có thêm dây thừng buộc cùng một con d ao có chút rỉ sét.
Tôi có thể nhìn thấy sự căm ghét mãnh liệt trong mắt Trần Diệu.
“Đã chet mà không chịu đi đầu thai, còn muốn trở về trả thù, phải khiến cho nó không có cơ hội vào Diêm La điện.”
Biết con trai mình bị mất thọ, Diêu Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là thời gian không đủ...... Không sao hết, sau khi giải quyết mọi chuyện, bà ấy cũng có thể b ăm xương Khương Nhuế ra thành tro.
“Nếu không phải do cô luôn nuông chiều con trai, chúng ta có thể gặp phải chuyện này không? Cũng không biết Khương Nhuế kia hút của tôi bao nhiêu dương thọ rồi!”
Trần Tông từ khi biết mình bị hút dương thọ, vẫn oán hận vợ con.
Trần Diệu ngược lại cảm thấy mình không có gì sai, hắn chỉ là muốn c ướp chút tiền tiêu vặt, ai ngờ vận khí hắn không tốt, gặp phải người cùng trường, mà người đó cũng biết hắn.
Khương Nhuế bị d ao kề vào lưng, ví tiền trong cặp sách cũng bị c ướp đi, trong ví có không ít tiền, là tiền thưởng Khương Nhuế tích góp đã lâu, sau khi ba rời đi, lâu rồi mẹ cô không nhận được quà sinh nhật.
Một cái máy ảnh mới, là thứ mà ba cô khi còn sống vẫn muốn mua, muốn dùng để ghi lại cuộc sống của một nhà ba người.
Khương Nhuế vẫn luôn nhớ rõ, nhưng máy ảnh còn chưa mua, ba đã bị một tài xế say rượu mất lái c ướp đi tính mạng.
Trần Diệu tham lam một tay đếm tiền, không hề chú ý tới Khương Nhuế đã quay đầu lại, Khương Nhuế đánh rơi d ao trong tay Trần Diệu, đáng lẽ cô có thể chạy trốn, nhưng cô không muốn sinh nhật năm nay mẹ không nhận được quà.
Tiền c ướp lại được, nhưng bên hông Trần Diệu còn đeo một con d ao khác.
Khương Nhuế không biết mình bị đ âm bao nhiêu d ao, chỉ cảm thấy thân thể rất đau cũng rất lạnh, có tiếng cãi vã.
“Nó còn chưa chet?"
“Không chet cũng phải chet, nếu nó không chet, khai ra là do con chúng ta làm, Tiểu Diệu phải ngồi tù!"
Đề phòng ngừa trong quá trình di chuyển lưu lại vết máu, thân thể Khương Nhuế bị bọc chặt trong một tấm nhựa.
Máu nhuộm đỏ một phần tầm nhìn của cô, và bùn che phủ đôi mắt của cô.
Sắc trời hình như còn chưa hoàn toàn tối, nhưng thời tiết hẳn là không tệ, mẹ cô hẳn là sẽ thích ra ngoài trong thời tiết như vậy......
Ba tôi và mẹ tôi thương lượng đêm nay sẽ diệt trừ tôi và Khương Nhuế. Còn hai tiếng nữa là tan học, tôi bay tới trường.
Khương Nhuế đang đi học, tôi nói ở bên tai cô ấy toàn bộ kế hoạch của ba mẹ tôi.
Tôi không muốn Khương Nhuế hồn phi phách tán, cũng không muốn mình chet trong tay hai người kia.
Trần Tông và Diêu Vân, bọn họ sinh tôi, nhưng chưa bao giờ đối xử với tôi như con của mình.
Cho dù mạng của tôi có đê tiện, tôi cũng không muốn bị bọn họ tùy ý quyết định sinh tử.
Nhưng dù tôi có nói nhiều lần ở bên tai Khương Nhuế, Khương Nhuế cũng giống như trước kia, nghe không được nhìn không thấy.
Tôi lo lắng đến mức thổi gió vào lớp nhưng chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến học sinh trong lớp hét lên mát quá.
Tan học, Khương Nhuế đeo cặp sách đi về nhà, không nhanh không chậm, bước chân thoải mái.
“Hôm nay thời tiết thật tốt.”
Khương Nhuế vô cớ nói ra một câu này, dường như rất hưởng thụ cuộc sống thoải mái như vậy.
Tôi không cảm thấy thoải mái như Khương Nhuế, người không biết sự thật, nên tôi cố gắng hết sức để bay trở về nhà.
Mọi thứ thoạt nhìn đều bình thường, chỉ là dưới chân sô pha có thêm dây thừng buộc cùng một con d ao có chút rỉ sét.
Tôi có thể nhìn thấy sự căm ghét mãnh liệt trong mắt Trần Diệu.
“Đã chet mà không chịu đi đầu thai, còn muốn trở về trả thù, phải khiến cho nó không có cơ hội vào Diêm La điện.”
Biết con trai mình bị mất thọ, Diêu Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là thời gian không đủ...... Không sao hết, sau khi giải quyết mọi chuyện, bà ấy cũng có thể b ăm xương Khương Nhuế ra thành tro.
“Nếu không phải do cô luôn nuông chiều con trai, chúng ta có thể gặp phải chuyện này không? Cũng không biết Khương Nhuế kia hút của tôi bao nhiêu dương thọ rồi!”
Trần Tông từ khi biết mình bị hút dương thọ, vẫn oán hận vợ con.
Trần Diệu ngược lại cảm thấy mình không có gì sai, hắn chỉ là muốn c ướp chút tiền tiêu vặt, ai ngờ vận khí hắn không tốt, gặp phải người cùng trường, mà người đó cũng biết hắn.
Khương Nhuế bị d ao kề vào lưng, ví tiền trong cặp sách cũng bị c ướp đi, trong ví có không ít tiền, là tiền thưởng Khương Nhuế tích góp đã lâu, sau khi ba rời đi, lâu rồi mẹ cô không nhận được quà sinh nhật.
Một cái máy ảnh mới, là thứ mà ba cô khi còn sống vẫn muốn mua, muốn dùng để ghi lại cuộc sống của một nhà ba người.
Khương Nhuế vẫn luôn nhớ rõ, nhưng máy ảnh còn chưa mua, ba đã bị một tài xế say rượu mất lái c ướp đi tính mạng.
Trần Diệu tham lam một tay đếm tiền, không hề chú ý tới Khương Nhuế đã quay đầu lại, Khương Nhuế đánh rơi d ao trong tay Trần Diệu, đáng lẽ cô có thể chạy trốn, nhưng cô không muốn sinh nhật năm nay mẹ không nhận được quà.
Tiền c ướp lại được, nhưng bên hông Trần Diệu còn đeo một con d ao khác.
Khương Nhuế không biết mình bị đ âm bao nhiêu d ao, chỉ cảm thấy thân thể rất đau cũng rất lạnh, có tiếng cãi vã.
“Nó còn chưa chet?"
“Không chet cũng phải chet, nếu nó không chet, khai ra là do con chúng ta làm, Tiểu Diệu phải ngồi tù!"
Đề phòng ngừa trong quá trình di chuyển lưu lại vết máu, thân thể Khương Nhuế bị bọc chặt trong một tấm nhựa.
Máu nhuộm đỏ một phần tầm nhìn của cô, và bùn che phủ đôi mắt của cô.
Sắc trời hình như còn chưa hoàn toàn tối, nhưng thời tiết hẳn là không tệ, mẹ cô hẳn là sẽ thích ra ngoài trong thời tiết như vậy......