Chương 3 - A Ngọc
Tác giả: 扶茶
Dịch: Nguyện người một đời an yên
————————————————————
15.
Ta bắt đầu mơ thấy những chuyện trong kiếp trước.
Đó là những chuyện đã xảy ra sau cái c.h.ế.t của ta.
Tạ Ngọc An đã chôn cất ta ở một nơi còn tốt hơn cả hoàng lăng.
Trước bia mộ còn đặt bánh quế hoa mà hồi còn sống ta thích ăn nhất.
Hắn cúi thấp đầu, chẳng nói chẳng rằng, chăm chăm tập trung vào từng chi tiết nhỏ.
Bàn tay thường ngày chỉ cầm kiếm chém g.i.ế.t giờ lại cầm một con dao găm, nghiêm túc khắc lên tấm bài vị bằng gỗ.
Trên đó viết: “Thê tử của ta, Hạ Lan Ngọc.”
Ta sững người tại chỗ.
Vị tướng quân trẻ tuổi năm xưa có khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp như nữ tử, sau khi tôi luyện qua bao phong ba bão táp nơi biên giới, giờ đây ánh mắt trở nên trống rỗng, vô hồn, trên tay cũng hằn đầy những vết sẹo.
Muốn đơn độc phá vòng vây quân địch để xông ra ngoài vốn không phải chuyện dễ dàng, huống hồ lúc đó hắn còn đem theo một gánh nặng là ta. Dù cho cuối cùng quân của Tạ gia đã kịp thời tới chi viện, nhưng hắn vẫn mất đi một cánh tay, hỏng mất một con mắt.
Một vị tướng hùng dũng đến mức được ca tụng là chiến thần như hắn, đáng lẽ phải có một cuộc đời huy hoàng.
Đáng lẽ hắn không nên đi cứu ta
Tạ Ngọc An đặt bài vị ở trong từ đường của Tạ gia, ngày ngày đều tới ngắm nhìn nó thật lâu, còn dùng khăn tay lau chùi thật cẩn thận.
Nhưng lại chẳng nói lấy một lời.
Khung cảnh trước mặt xoay chuyển, đưa ta trở lại hoàng cung.
Khắp nơi chỉ toàn là tiêu điều, đổ nát.
“Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng g.i.ế.t ta———”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, ta theo phản xạ đi tìm kiếm nó.
Long bào trên người Phó Trường Khanh dính rất nhiều máu. Nó không còn để ý đến bản thân là bậc quân vương cửu ngũ chí tôn mà hèn mọn quỳ ở dưới chân Tạ Ngọc An. Đôi mắt của Tạ Ngọc An đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy sát ý.
Lúc này, khi nhìn đứa con trai do bản thân bảo bọc, yêu thương mà lớn lên, ta đã không còn cảm thấy chút đau lòng nào nữa.
Khoảnh khắc nó tự tay xé hủy đi phong thư và khuyên ta nên tự vẫn, phần tình cảm mẹ con giữa chúng ta cũng đã tiêu tán rồi.
Tất cả đều do nó tự chuốc lấy.
Lúc nó lên ngôi, là ta đã hết lòng hết sức ổn định triều chính, sẵn sàng làm đủ mọi chuyện xấu để dọn đường cho nó.
Nhưng nó lại đi nghe lời gièm pha của gian thần, một mực cho rằng ta chỉ muốn thao túng nó, biến nó thành một vị hoàng đế bù nhìn.
Vì vậy, chuyện Phó Trường Khanh không thể ngồi lâu trên hoàng vị này cũng không ngoài dự liệu của ta.
Ta chỉ không ngờ rằng——
Tạ Ngọc An sẽ tạo phản.
Tạ gia một đời liêm khiết, trung quân báo quốc, không ai nghĩ rằng họ sẽ tạo phản.
Nhìn vào kế hoạch tạo phản được chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, trong đầu ta chợt nảy lên một ý nghĩ khó tin——
Tạ Ngọc An không thể nào mưu tính chuyện này chỉ trong một sớm một chiều, đây rốt cuộc là chuyện từ khi nào?
Phó Trường Khanh đã thay ta hỏi câu này.
Nó tự biết bản thân không thoát được, vì vậy quyết định cá c.h.ế.t lưới rách:
“Ngươi vì người mẹ kia của ta mà tạo phản sao?”
Trên mặt Tạ Ngọc An không hề lộ ra chút bất ngờ nào, hắn khẽ động chuôi kiếm, nghiêng đầu nhìn xuống:
“Ta chưa từng có lòng mưu phản, việc giấu kín binh lực này chỉ là để một ngày nào đó có thể bảo vệ được mẫu hậu của ngươi, trở thành lá bài tẩy của nàng ấy.”
“Chỉ cần nàng ấy muốn, ta sẵn sàng dâng tới cho nàng bất cứ lúc nào. Chỉ cần một lời nói của nàng ấy thôi, thì đến cả tính mạng này ta cũng sẽ dâng lên tận tay nàng.”
Nói nghe thật nhẹ nhàng.
Tựa như trước giờ hắn chưa từng coi trọng mạng sống của chính mình.
Phó Trường Khanh trợn to hai mắt, sợ hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nó lê người trốn vào góc tường——
“Đồ điên!”
Đây là lần đầu ta thấy dáng vẻ này của Tạ Ngọc An.
Người từng được tung hô là thần, lúc này lại khác nào ma quỷ.
“Nhưng ngươi ngàn vạn lần không được bỏ rơi nàng trong trại địch của Bắc Khương.”
Vừa dứt lời, cây kiếm trong tay hắn đã đâm thẳng vào cổ họng của Phó Trường Khanh.
Tạ Ngọc An cúi đầu nhìn gã đàn ông đang đau đớn ôm cổ giãy giụa.
Dù ngươi có là máu mủ của nàng ấy, là đứa con nàng ấy đã nuôi dưỡng, che chở suốt mười mấy năm trời, ta cũng tuyệt không cho phép ngươi được nhắc đến bất cứ điều gì về nàng ấy nữa, bởi đó là một sự sỉ nhục đối với nàng.
“Phó Trường Khanh, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng c.h.ế.t, đây là ngươi nợ nàng.”
Giọng nói của hắn đã không còn ôn hòa giống như trước kia, mà lạnh lẽo như sương tuyết, buốt đến thấu xương.
Con mắt bị thương được che lại, ống tay áo bên trái trống rỗng, thần sắc âm u đến khiếp đảm, hắn giống như ác quỷ sống lê lết trong địa ngục đang bò lên để đòi mạng.
Vị Tạ tiểu tướng quân lương thiện của ngày xưa nay đã không còn.
16.
Ta bật dậy giữa đêm, sau đó cũng không ngủ lại được nữa.
Trong tay ta nắm chặt chiếc trâm cài hình hoa ngọc lan.
Lời khẩn cầu tha thiết ban sáng của Tạ Ngọc An giữa lúc trán kề trán dường như đang văng vẳng bên tai ta.
“Hạ Lan Ngọc, xin nàng hãy gả cho ta.”
Sáng sớm ngày hôm sau, ta đã tới chực sẵn trước cửa Tạ phủ.
Ta còn chưa kịp lên tiếng thì Tạ Ngọc An đã nhìn sang.
Đôi mắt hắn cong lên, chạy như bay về phía ta.
“A Ngọc.”
“Nàng đặc biệt tới tìm ta sao?”
Ta hết nhìn trái lại nhìn phải, đợi tới khi không có ai để ý liền nhón chân lên, thì thầm vào tai hắn.
Sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.
Đến khi đã cách một đoạn khá xa ta mới ngoái lại nhìn hắn
Tạ Ngọc An vẫn đứng như trời trồng ở đó.
Cần cổ hắn ửng đỏ.
Khóe miệng thi thoảng lại mỉm cười ngẩn ngơ, trông cứ như một kẻ ngốc vậy.
17.
Chuyện xấu giữa Tam hoàng tử và Hạ Lan Yên đã lan truyền ầm ĩ rồi.
Chuyện này đã bị không ít nhà quyền quý trong kinh thành tận mắt chứng kiến, hoàng đế đương nhiên không thể bịt được miệng của tất cả bọn họ, vì vậy chỉ có thể nuốt cục tức này mà hạ chỉ ban hôn, hôn lễ được tổ chức một cách chóng vánh.
Vì để an ủi và xoa dịu Thái tử, hoàng đế đã ban thưởng cho ngài ấy vô số báu vật quý giá, đồng thời còn hứa sẽ tìm cho ngài ấy một cô nương tốt để chọn làm Thái tử phi.
Thái tử chân thành tạ ơn, nhưng đến ngày hôm sau lại đổ bệnh nặng, đến ngồi dậy thôi cũng không nổi.
Người đời thương hại Thái tử là người có phúc nhưng lại không có số hưởng.
Hôn sự của ta với Tạ gia đã được định vào ba tháng sau.
Danh sách sính lễ dài đến mức có thể trải từ cổng chính đến tận tiền sảnh.
Chỉ riêng áo cưới đã mất đến hai tháng để thêu.
Ngày Hạ Lan Yên trở về lại mặt, khi chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt, rình rang này, nàng ta ngược lại không hề tỏ ra tức giận.
Điều đầu tiên nàng ta làm là quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu trước phụ thân.
“Con gái bất hiếu đã khiến cha phải đau lòng, nhưng con không hề hối hận.”
Kể từ sau ngày nàng ta làm ra loại chuyện mất hết mặt mũi kia, phụ thân đã tức giận đến mức không thèm nói với nàng ta dù chỉ một lời.
Nàng ta dập đầu ba cái, sau đó xoay người rời đi.
Bóng lưng kiên định khuất dần khỏi tầm mắt.
Phải tới một lúc lâu sau, phụ thân mới mở lời:
“Con bé thật sự oán hận ta.”
“Mười ba năm trước, tiểu nương của nó là một vũ cơ của Minh Hoa lâu, sau khi trốn thoát khỏi chỗ đó đã ở giữa đường cái mà chặn xe ngựa của ta lại, van xin ta hãy thu nhận hai mẹ con bọn họ. Lúc ấy, A Yên mới chỉ là một đứa bé gái yếu ớt còn chưa biết nói chuyện.”
“Ta vì không muốn gây thêm nhiều chuyện thị phi, vì vậy đã thẳng thừng từ chối.”
“Không ngờ rằng, sau đó người vũ cơ ấy lại bị giẫm c.h.ế.t dưới vó ngựa, chỉ còn lại một mình A Yên sống sót, cả người con bé dính đầy máu, hoảng sợ khóc gào.”
“Điều này cũng đã khiến con bé từ nhỏ đã có tính ganh đua, hiếu thắng, và luôn khao khát quyền lực.”
“Con bé muốn trở thành người đứng đầu, vì vậy ta đã quyết định gả nó cho Thái tử với hy vọng rằng sau khi đạt được ý nguyện thì con bé sẽ bớt cố chấp hơn.”
“Thế mà…”
Phụ thân chỉ có thể bất lực thở dài.
Trước khi Hạ Lan Yên bước lên xe ngựa, ta đã gọi giật nàng ta lại.
Nàng ta xoay người đối diện với ta, vẻ mặt lạnh lùng:
“Chuyện gì?”
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta:
“Trông ngươi có vẻ hơi khác lạ.”
Hạ Lan Yên cười khẩy một tiếng:
“Tỷ cũng vậy, thay đổi rồi.”
“Ngày đó bị ta tính kế ngược lại, ngươi không tức giận sao?”
Nàng ta ngẩng cao đầu:
“Là ta tính toán không kỹ, cớ gì phải tức giận? Ngày đó, nếu người bị chế giễu, xoi mói không phải ta thì sẽ chính là tỷ. Tỷ tính kế lại ta cũng là lẽ thường tình, ta cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Vì vậy ta mới không thể hiểu được, một người luôn lấy mình làm trung tâm của mọi thứ như Hạ Lan Yên, tại sao kiếp trước lại có thể bán mạng cho Tam hoàng tử.
Ta nhìn nàng ta khom lưng bước vào xe ngựa, nói:
“Vậy kiếp này ngươi vẫn sẽ giúp hắn làm những chuyện đối nghịch với thiên hạ sao?”
Trong một thoáng chốc, cơ thể của nàng ta khựng lại, nàng ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ tiếp tục bước vào bên trong xe ngựa, hạ rèm che xuống.
Ta cũng quay người, lạnh mặt trở vào trong phủ.
Lần này ta có thể chắc chắn.
Hạ Lan Yên cũng sống lại rồi.
18.
Ta vốn tưởng rằng người mà Hạ Lan Yên nhắm đến sau khi sống lại sẽ là ta.
Vì vậy, ta kiên nhẫn đợi, không ngờ thứ đợi được lại là một đạo thánh chỉ lệnh cho Tạ Ngọc An lên núi tiêu diệt đám thổ phỉ.
Trước lúc đi, hắn ngồi trên lưng ngựa, dặn dò ta hãy yên tâm chờ hắn:
“Núi Dũng Hổ tuy xa, nhưng lũ thổ phỉ kia cũng chỉ là một đám tép riu thôi. Sau vài ngày nữa, ta nhất định sẽ bình an, thuận lợi mà quay trở về.”
Ta lo lắng không yên, trong lòng cứ dâng lên một cảm giác bất an rất kỳ lạ, chỉ có thể nhắc nhở hắn phải chú ý cẩn thận.
Tình trạng bị động này khiến ta không khỏi liên tưởng đến những khó khăn, vất vả mà bản thân đã phải trải qua trong kiếp trước.
Khi đó, cứ cách vài ba ngày lại có thích khách được phái tới ám toán, vì vậy, ta dứt khoát quyết định ở chung với các con của mình trong cùng một cung điện, dưới gối lúc nào cũng đặt sẵn một con dao găm để phòng phân.
Mỗi đêm đều không dám ngủ say——
Hoàng đế đổ bệnh, hai vợ chồng Tam hoàng tử tiến cung túc trực chăm sóc.
Trong khoảng thời gian này, đến cả Thái tử cũng đóng chặt cửa không ra ngoài.
Bầu không khí trong kinh thành căng thẳng như tên đã lên cung, chỉ chực chờ thời cơ để bắn ra.
Phụ thân thay xong quan phục đang chuẩn bị đi thượng triều liền bị ta ngăn lại. Ta khuyên ông ấy mấy ngày này nên cáo bệnh ở nhà.
Trong cung có điều gì đó không ổn.
Đêm khuya, ta viện cớ bị mất ngủ, giấu Lộc Nhi và những người khác lén lén lút lút mò mẫm tìm cách trèo lên nóc gác cao nhất của Hạ Lan phủ.
Trong tay còn cầm theo một món đồ của phương Tây được gọi là kính viễn vọng.
Kiếp trước khi làm Thái hậu, ta từng sở hữu không ít món đồ tốt giống như vậy.
Cái này là do ta đặc biệt bảo Lộc Nhi tới chợ đen tìm, tốn rất nhiều tiền mới kiếm được.
Ta ghé mắt vào một đầu của cái kính, hướng đầu còn lại về phía hoàng cung.
Lửa cháy bùng lên ở khắp nơi.
Những toán kỵ binh được huấn luyện bài bản ào ạt xông vào bên trong.
Tam hoàng tử làm phản rồi.
Triều đình không có ai trấn giữ, đúng lúc tạo cơ hội cho hắn lợi dụng sơ hở.
Mẫu phi của Tam hoàng tử là Tiêu Quý phi đang được đắc sủng, gia tộc bên ngoại có quyền lực mạnh mẽ, trong tay lại nắm giữ binh phù được tiên hoàng ngự ban, quả thực là thế như chẻ tre.
Dưới sự tiến quân thần tốc của kỵ binh, toàn bộ hoàng cung rất nhanh đã bị khống chế.
Ta suy nghĩ rất nhanh, sau đó lập tức đi gọi mọi người trong phủ dậy, đồng thời phái người đưa thư tới báo tin cho Tạ gia.
Phụ thân vẫn không tin:
“Tam hoàng tử tạo phản là chuyện sớm muộn, nhưng không thể nào lại vào lúc này.”
“Hoàng thượng chỉ là mắc chứng phong hàn, Thái tử cũng vẫn còn sờ sờ ở đó, danh không chính ngôn không thuận, hắn sao có thể bất chấp mọi sự chỉ trích của thiên hạ để làm phản được?”
Vẻ mặt ta nghiêm trọng.
Chuyện này e là có liên quan đến Hạ Lan Yên.
Đèn trong Hạ Lan phủ sáng rực suốt cả một đêm.
Chúng người hầu kẻ hạ cũng sợ hãi không yên.
Dù sao trong chuyện này, nhị tiểu thư của Hạ Lan gia chắc chắn không thoát khỏi liên can. Điều này có nghĩa là, về cơ bản, tất cả mọi người đều đã vào tên trong danh sách của Diêm Vương.
Khi tin tức nhà họ Tạ điều binh được truyền đến, ta cầm lấy một thanh kiếm cùng theo ra bên ngoài.
Phụ thân khoác áo tiễn ta tới trước cửa, dặn dò ta những lời từ tận đáy lòng:
“Mọi việc đều phải cẩn thận, cha đợi con trở về.”
19.
Ta nhảy lên lưng ngựa, giữ chặt lấy dây cương, gật đầu với ông ấy.
Sau đó thúc ngựa chạy theo đội quân của Tạ gia đi cứu giá.
Đội quân của Tạ gia đã cùng chủ nhân chinh chiến trên chiến trường lâu năm, vì vậy chẳng mấy chốc đã phá được cổng thành mà xông vào.
Phó tướng lo lắng nói:
“Thái tử vẫn còn ở bên trong, nếu Tam hoàng tử bị dồn đến chân tường, có khi nào hắn sẽ dùng chuyện này để uy hiếp chúng ta hay không?”
Đấy là điều chắc chắn.
Vì vậy ta đã thay sang một bộ quần áo của cung nữ, chuẩn bị cải trang để đột nhập vào bên trong.
Nhưng vào lúc này, tình thế lại đột nhiên xoay chuyển. Một đội ngự lâm quân không biết từ chỗ nào xuất hiện đã khống chế toàn bộ người của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử còn chưa kịp chạm tay vào ngọc tỷ thì đã bị bắt giữ.
Sắc mặt hắn đại biến:
“Không phải như thế này! Không thể như thế được!”
“Rõ ràng ta mới là người sẽ trở thành hoàng đế!”
“Yên Nhi, nàng đã nói rằng giờ đây ta sẽ trở thành hoàng đế mà! Chính nàng đã nói như vậy mà!”
Nhưng nữ tử ở bên cạnh lại tàn nhẫn hất tay hắn ra————
“Bệ hạ, trời sáng rồi, tỉnh mộng đi thôi.”
Tam hoàng tử phẫn nộ mắng chửi nàng ta:
“Tiện nhân! Ngươi lại dám lừa ta!”
Hạ Lan Yên cười lạnh, nàng ta không giải thích với hắn mà tiến lại phía của ngự lâm quân.
Trong đám đông hỗn loạn, một bóng người màu trắng từ từ bước ra ngoài. Người này khoác một chiếc áo choàng lớn, thi thoảng lại phát ra tiếng ho.
Là Thái tử.
“Áp giải Tam hoàng tử cùng phản quân của hắn xuống đi!”
Tam hoàng tử chỉ cần động não một chút liền biết được bản thân đã trúng kế, hắn lớn tiếng mắng chửi:
“Phó Tòng Triều! Ngươi gài bẫy ta!”
Thái tử lạnh lùng nhìn hắn:
“C.h.ế.t đến nơi rồi còn dám cứng miệng, người đâu!”
“Lôi hắn xuống”
“Lập tức c.h.é.m đầu!”
Tam hoàng tử hoàn toàn mất kiểm soát:
“Phó Tòng Triều! Ngươi lại dám xử tử hoàng tử, phụ hoàng nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
“Mẫu hậu! Tổ phụ! Phụ hoàng, cứu con với!”
Thái tử không hề lay chuyển, chỉ hạ mắt chỉnh lại khăn tay:
“Bản cung là Thái tử của một nước, trừng trị nghịch tặc là chuyện hiển nhiên. Càng huống hồ là phụ hoàng đã già rồi.”
Tam hoàng tử đột nhiên im bặt, kinh hoàng đến thất sắc.
Kể từ ngày hôm nay, chủ nhân của đất nước này đã đổi rồi.
Tân hoàng lên ngôi, tiên hoàng lui về sống trong điện Thái Hòa, triều đình trải qua một trận thay máu lớn.
Toàn bộ phe phái của Tam hoàng tử đã bị tiêu diệt, huyết tẩy kinh thành.
Về phần Hạ Lan Yên, nàng ta được phong làm Hộ quốc Trưởng công chúa.
Ta đến tìm Hạ Lan Yên đúng lúc nàng ta đang chuẩn bị cho buổi lễ sắc phong, trên người nàng ta mặc một bộ lễ phục hoa lệ cầu kỳ——
“A tỷ hẳn rất ngạc nhiên chuyện ta phản bội Tam hoàng tử nhỉ?”
Ta nhướng mày:
“Có gì đáng để ngạc nhiên chứ?”
“Ngươi cũng đã sống lại rồi, nếu vẫn cứ ngu ngốc giúp đỡ Tam hoàng tử mưu phản thì mới không giống ngươi.”
Hạ Lan Yên soi gương hoạ mày, không nhanh không chậm nói:
“Kiếp trước là hắn phụ bạc ta, nếu ta không xả cơn giận này thì ta không phải là Hạ Lan Yên.”
“Phó Tòng Kim vốn không định tạo phản sớm như vậy. Chỉ là ta đã tạo ra một cái bẫy nho nhỏ. Ta kể với hắn chuyện ta được sống lại, nói với hắn rằng trong kiếp trước hắn đã trở thành hoàng đế, và hiện tại chính là thời cơ thích hợp.”
“Hắn thèm muốn ngôi vị hoàng đế kia tới sắp phát đ.i.ê.n lên rồi, tất nhiên sẽ không ngồi chờ được nữa.”
“Nhưng hắn không biết được, ta sớm đã cùng Thái tử bày sẵn một âm mưu, chỉ còn đợi hắn cắn câu mà thôi.”
Ta sờ tách trà đã hơi lạnh:
“Có phải ta nên chúc mừng một tiếng, mừng ngươi đã được toại nguyện không?”
Từ cái ngày mà nàng ta tương kế tựu kế để gả cho Tam hoàng tử, đó đã là nước cờ đầu tiên của nàng ta.
Hạ Lan Yên quay người lại, nghiêm túc nhìn ta, sau đó quỳ xuống, dập đầu——
“Lỗi sai trong kiếp trước của ta, ta nhận.”
“Nhưng lúc đó ta không hề muốn hại con của tỷ, tất cả độc do ta hạ đều rất nhẹ.”
Ta hạ thấp ánh mắt:
“Người ngươi nên xin lỗi nhất là phụ thân.”
Hạ Lan Yên giữ nguyên tư thế quỳ lạy, không nói một lời.
Thân hình gầy gò khẽ run lên.
“Hạ Lan Yên, từ nay về sau ngươi hãy đổi họ đi.”
Nàng ta đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hai hàm răng nghiến chặt, nhưng lại không thể phản bác.
Mọi chuyện cũng đã rõ ràng. Kiếp trước, hoàng cung này giống như một cái lồng đã giam giữ ta cả đời. Hiện tại, ta không muốn nán lại ở chỗ này thêm một giây phút nào nữa.
Hạ Lan Yên bỗng gọi giật ta lại.
Trước khi ta kịp phản ứng, nàng ta đã nói:
“A tỷ chắc là vẫn chưa biết một chuyện.”
“Thái tử, à không, tân đế cũng là người được sống lại.”
20.
Lúc ta ra đến cửa cung đã bị một chiếc xe ngựa trông không mấy nổi bật chặn lại.
Người bên trong xe vén rèm che sang một bên, đôi mắt hơi hé:
“A Ngọc.”
Ta vội cúi đầu hành lễ:
“Tham kiến hoàng thượng.”
Ngài ấy bảo ta bình thân.
“Nàng biết hết rồi sao?”
Ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Tòng Triều đã kể rất nhiều chuyện về chính mình.
Ngài ấy nói rằng đã sớm nhận ra chuyện bản thân được sống lại.
Cũng đã sớm phát hiện nguyên nhân khiến bản thân mãi không thể khỏi bệnh là do tiên hoàng gây ra.
Còn nói rằng thực ra ngài ấy vẫn luôn muốn tìm một cơ hội tới Hạ Lan gia cầu thân, muốn bù đắp cho ta——
“A Ngọc, giữa chúng ta còn kịp không?”
Ta lập tức chặn lời ngài ấy:
“Hoàng thượng.”
“Hôn phu của thần nữ là Tạ tiểu tướng quân vẫn đang chờ ở bên ngoài cửa cung. Nếu đã không còn việc gì, vậy thần nữ xin phép được cáo lui trước.”
Nam tử im lặng, ánh mắt nhìn ta chăm chú.
Đã không kịp nữa rồi.
Ngài ấy hiểu được, mọi chuyện đều đã không kịp nữa.
Ngay từ ngày đầu tiên được sống lại, ta đã thề sẽ không dính líu tới hoàng thất, chuyện kia đã được định sẵn là không có khả năng.
Phó Tòng Triều thu lại cảm xúc, trong mắt có chút cay đắng:
“Được.”
Ta cúi người hành lễ, hướng về phía bên ngoài cửa cung mà đi, bước đi mỗi lúc một nhanh hơn.
Càng lúc càng nhanh.
Ta gần như chạy đi, bỏ lại hoàng cung chỉ biết ăn tươi nuốt sống người ta kia thật xa ở phía sau.
Dưới chân tường thành, có một người đang đứng ngược chiều hướng gió.
Tạ Ngọc An một tay cầm chiếc bánh quế hoa vừa mới ra lò thơm nức, tay còn lại đỡ lấy ta, cúi đầu tủm tỉm:
“Nàng chạy nhanh như vậy làm gì, cẩn thận kẻo ngã.”
Ta nắm chặt lấy tay hắn:
“Ta sợ chàng không chờ ta.”
Tạ tiểu tướng quân đỡ ta ngồi lên yên ngựa, ngẩng đầu, vừa nghiêm túc lại cố chấp nói:
“Nàng là vợ của ta, ta không chờ nàng thì chờ ai?”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
Ta cười rộ lên:
“Về nhà nào đây?”
Hắn nhướng mày, nhìn về phía trước:
“Nơi nào có nàng thì nơi đó chính là nhà.”