Chương 10 - A CẨM CÔ NƯƠNG

Nam nhân dừng chân, quay đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Ngày nàng tặng ta mười vạn lượng bạc, ta đã nghĩ đến chuyện muốn cưới nàng rồi. Chỉ là lúc đó chúng ta chưa hiểu nhau nhiều, ta muốn nàng có thêm thời gian để hiểu ta trong hai tháng qua, rồi hẵng quyết định."  

Y biết rõ số bạc đó từ đâu mà có.  

Nàng chịu đủ ấm ức ở Tạ gia, số bạc nhận được sau khi hủy hôn, lại vì nghe tin biên cương gặp nạn mà không chút do dự đưa hết cho y.  

Một cô nương tốt như thế, đáng để được yêu thương, trân trọng.  

Ta ngẩn ngơ nhìn y, lòng không hiểu sao bỗng mềm lại.  

 

Đột nhiên, Bùi Hoài Tịch nói thêm một câu: "A tỷ và cháu của nàng cũng rất nhớ nàng."  

Thấy y lén lút quan sát ta, ta bất giác cảm thấy buồn cười, bèn mỉm cười đáp: "Ừ, vậy cùng nhau về kinh thành nhé?"  

Nghe thấy câu này, ánh mắt của nam nhân sáng lên, khóe môi khẽ nhếch: "Được."  

 

  16

Tiểu Bùi tướng quân sắp thành thân, tin tức này chỉ trong mấy ngày đã lan truyền khắp cả kinh thành.  

Bùi gia vừa lập đại công, lại đang được bệ hạ sủng ái, người muốn kết giao đương nhiên rất nhiều.  

Tạ Nam Tự cũng nhận được tin này, liền sai người chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh, đích thân đến chúc mừng.  

Nhưng hắn không ngờ rằng, giữa đám đông, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.  

Ta tay cầm quạt tròn, cùng Bùi Hoài Tịch bái đường thành thân.  

Mẫn a tỷ đứng ở một bên, cười đến mức không khép được miệng.  

Mẹ chồng là người tính tình lãnh đạm, cũng không làm khó ta, chỉ bình thản nhận trà.  

Sau khi nghi thức hoàn tất, ta được nha hoàn dìu bước về phòng tân hôn, nhưng vừa xoay người, lại bắt gặp ánh mắt của Tạ Nam Tự.  

Trong ánh mắt của hắn đầy sự chấn động, bàng hoàng, xen lẫn chút không cam lòng.  

Ta không nói gì cả, chỉ lẳng lặng bước qua hắn, đi thẳng về phòng tân hôn.  

Tạ Nam Tự ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng ta rời đi, bên cạnh có một người bạn quen biết vỗ vai hắn, trêu chọc: "Này, sao ta thấy tân nương này nhìn quen quá, giống hệt nàng thanh mai của huynh vậy."  

"......" Môi Tạ Nam Tự mấp máy, nhưng không thốt ra được một lời nào.  

Hắn chắc hẳn đang nghĩ… 

Sao nàng lại có thể gả cho Bùi Hoài Tịch?  

Sao nàng lại dám gả cho Bùi Hoài Tịch?  

 

  17

Khi ngồi trong căn phòng mới, ta chợt nhớ đến biểu cảm của Tạ Nam Tự vừa rồi, thì bỗng cảm thấy có chút buồn cười.  

Ta không gả cho hắn, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng chứ?  

Vậy hà tất phải làm bộ làm tịch?  

Tâm trí ta rối bời, suy nghĩ vòng vo, chẳng biết đã bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.  

Tim ta khẽ thắt lại, đầu ngón tay bất giác siết chặt vạt váy.  

Cùng với tiếng "kẽo kẹt", cánh cửa bị đẩy ra, nam nhân bước vào.  

Ta khẽ ngẩng lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Ánh nến nhảy nhót, khuôn mặt y ửng đỏ, lúng túng bước về phía ta, gọi một tiếng: "A Cẩm."  

Ta khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua cặp rượu giao bôi trên bàn.  

Y dường như cũng chú ý, liền vội vàng cầm lên cùng ta uống.  

Sau khi uống xong, ta mím môi, đầu óc thoáng hiện lên cuốn sổ tay nhỏ mà mẫu thân đã dúi cho trước lúc gả, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi nhuốm màu đỏ.  

Nhưng ta chờ mãi, vẫn không thấy hắn bước lại gần.  

Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy y đang lục lọi khắp nơi.  

Ta khó hiểu hỏi: "Chàng tìm gì vậy?"  

Y chẳng biết từ đâu lôi ra mấy chiếc hộp, đều đặt hết trước mặt ta: "Này, đây là toàn bộ gia sản của ta. Sau này kiếm được bao nhiêu cũng đều đưa nàng."  

Ta càng thêm bối rối, từ chối: "Ta... ta không cần nhiều như vậy."  

Mẫu thân đã cho ta rất nhiều của hồi môn rồi.  

Nhưng y lại rất nghiêm túc: "Phủ Tướng quân không giàu có như Tạ gia, gả cho ta, nàng đã chịu thiệt thòi."  

Ta ngừng lại một chút, không nhịn được bật cười: "Dẫu cho Tạ gia có giàu thêm nữa, thì ta cũng chỉ gả cho chàng."  

A Cẩm muốn gả,  

Chưa bao giờ lấy chuyện gia sản mà so đo hơn kém.  

Tạ Nam Tự phụ ta.  

Ta đổi hôn sự lấy vạn lượng bạc, coi như dứt hẳn mối nhân duyên này, cũng đoạn tuyệt luôn tình cảm của chính mình.  

Nói xong,  

Mãi chẳng nghe thấy Bùi Hoài Tịch đáp lời. Ta cười nhìn y, lại thấy y cứ đăm đăm nhìn ta, trong mắt đã nhuốm ý niệm không đứng đắn.